Chương 26: Mùi hương

Nhưng mà, quả phụ thì quả phụ, tất cả đều chẳng liên quan gì đến Hoắc Nhàn Phong.

Vừa rồi hắn ra tay cứu giúp, chẳng qua là vì theo dõi hai tên buôn người rác rưởi này rồi vô tình gặp thôi.

Hoắc Nhàn Phong không tiếp tục đề tài này nữa, hắn liếc mắt nhìn cái túi nhỏ trong ngực của cô bé.

“Tinh tệ thì có thể giữ lại, còn cái túi kia thì vứt đi.”

Ở tinh cầu không tồn tại pháp luật này, làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải cẩn thận, một cái túi tiền lây dính tin tức tố của một Beta đang mang thai, vì sự an toàn, vẫn không nên giữ lại thì hơn.

“A, được~”

Đường Trà ngoan ngoãn lấy tất cả tinh tệ bên trong ra, sau khi kiểm tra cẩn thận một hồi, cô mới cất chúng vào túi xách của mình.

Lúc này, cô bé chuẩn bị mang cái túi vứt đi.

“Đợi đã.”

Dường như Hoắc Nhàn Phong đột nhiên nhận ra cái gì đó, hắn lấy lại chiếc túi từ trên tay Đường Trà, cau mày ngửi ngửi.

“Phía trên này, là một nước hoa gì vậy?”

Mặc dù mùi của tin tức tố cùng với những mùi bình thường khác, tùy theo đó là cái gì mà nó sẽ tương tự nhau, tuy nhiên, về bản chất nó vẫn là hai thứ khác nhau.

Cho nên, mặc dù Hoắc Nhàn Phong không thể cảm nhận được mùi của tin tức tố, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc hắn sử dụng khứu giác của mình để phân biệt các loại mùi hương khác nhau.

“A?”

Đường Trà sửng sốt, sau khi xác nhận lại thêm một lần nữa, cô bé mới chần chờ nói.

“Không có mùi nước hoa gì cả a.”

Nó cực kỳ sạch sẽ, ngoại trừ một ít tin tức tố của Beta đang trong thời kỳ mang thai ra thì nó hoàn toàn sạch sẽ.

“Không có sao?”

Đúng là kỳ lạ.

Hoắc Nhàn Phong lại để sát vào mũi ngửi ngửi, nó rõ ràng có một mùi hoa rất đặc biệt, nhưng lại không phải là mùi của tin tức tố, vậy thì trên này là mùi gì nhỉ.

“...”

Đường Trà yên lặng nhìn chằm chằm thiếu niên không ngừng ngửi ngửi, ánh mắt cô dần trở nên kỳ quái.

Dù sao thì một thiếu niên Alpha tràn đầy sức sống lại đang cầm một thứ có mùi tin tức tố của một Beta đang mang thai mà ngửi ngửi, đây là một loại hành vi cực kỳ biếи ŧɦái.

—— Đã thế beta kia còn là một quả phụ đang mang thai.

Có lẽ vì ánh mắt của cô bé quá nóng rực cho nên cuối cùng, Hoắc Nhàn Phong cũng hồi thần.

Sau khi ý thức được vừa rồi mình đã làm cái gì, sống lưng của hắn lập tức cứng còng trong nháy mắt.

“Khụ…”

Hãy nắm tay thành nắm đấm, đặt trên miệng ho nhẹ, quay đầu lại ra hiệu cho Đường Trà đi qua xem hai cái tên đang tứ chi vẫn vẹo trên mặt đất kia, cực kỳ cứng nhắc mà nói lảng sang chuyện khác.

“Đi qua nhìn thử xem trên người bọn họ có gì hữu dụng hay không.”

“... Vâng .”

Đường Trà ngoan ngoãn gật đầu, lập tức nhanh nhẹn sờ soạng quần áo của hai tên buôn người kia.

Hai cái tên bị bẻ gãy tứ chi kia cũng không khiến cho cô bé cảm thấy sợ hãi, dù sao thì ở trên tinh cầu này, hình ảnh này nhìn mãi cũng thành quen.

Phập ——!

Tiếng vũ khí sắc bén nặng nề đâm vào bên trong cơ thể vang lên.

Đường Trà nhìn chăm chú tên nam nhân giãy giụa sắp chết dưới tay từ trên xuống, con dao nhỏ tàn nhẫn mà thong thả đâm xuyên cổ họng của người nọ.

—— Tên này, chính là một trong những kẻ buôn người đã bắt mẹ của cô đi.

Hoắc Nhàn Phong nghe thấy rõ ràng tất cả những gì đã xảy ra phía sau lưng, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kỳ biểu tình ngoài ý muốn nào cả, dường như hắn đã đoán trước được những chuyện này rồi.

So với động tĩnh phía sau lưng, bây giờ hắn chú ý đến cái túi tiền trên tay nhiều hơn.

Thiếu niên Alpha tràn đầy sức sống nhìn chằm chằm cái túi nhỏ kia, bên trên không có dấu hiệu đặc biệt nào, nguyên liệu làm ra nó cũng rất bình thường.

Điểm đặc biệt duy nhất của nó chính là trên túi tiền này có mùi hoa.

Nhưng một người có khứu giác nhạy bén Như Đường Trà lại nói nó không có mùi gì cả, điểm mâu thuẫn kỳ quặc này khiến cho Hoắc Nhàn Phong không nhịn được mà cau mày.

Vài phút sau, phía sau cuối cùng cũng yên tĩnh, mùi máu tươi nồng đậm cũng bắt đầu tan đi.

Hoắc Nhàn Phong cất đồ vào bên trong l*иg ngực, lơ đãng hỏi.

“Đã xử lý xong hết chưa?”

“Vâng!”

Đường Trà chạy về phía hắn, ngửa đầu lộ ra nụ cười thật tươi.

“Anh Tiểu Hoắc, mọi chuyện đều dựa theo sự dạy bảo của anh.”

Thiếu niên quay đầu lại nhìn, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cô bé không chỉ thuần thục xử lý thi thể của hai tên nam nhân kia, mà ngay cả máu trên tay cũng được xử lý sạch sẽ.

—— Tay chân rất nhanh nhẹn .

Hoắc Nhàn Phong không có ý định ở lại lâu dài trên tinh cầu này, cũng không có ý tưởng mang Đường Trà theo.

Vì thế trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn dạy cho đứa nhỏ này một ít kỹ năng tự bảo vệ mạng sống của bản thân.

Hoắc Nhàn Phong nhìn gương mặt tươi cười của đứa nhỏ này, hắn kéo mũ choàng trên đầu của cô bé xuống, che đi phần nào gương mặt của cô.

“Vậy thì về thôi.”

Nói xong, hắn liền nhanh chân đi về phía trước.

“... Vâng.”

Đường Trà dùng sức xoa xoa đôi mắt của mình, sau đó chạy bước nhỏ đuổi theo bóng lưng của thiếu niên.

“Anh Tiểu Hoắc, hôm nay chúng ta thu hoạch được khá nhiều a. Ngày chúng ta đưa đồ đi bán, có thể tích cóp được vài ngàn tinh tệ đấy. Tối nay anh có muốn chúc mừng một chút hay không, em nấu chút rượu, cùng dịch dinh dưỡng vị đào cho anh nhé?”

“—— Tùy em.”

......

Vào đêm, bọn họ về một xóm nghèo không biết tên trên Thiên Đông tinh.

Nói cụ thể hơn, có lẽ nó chính là một bãi rác tương đối sạch sẽ hơn so với tất cả một chút.

Dùng bộ khung của máy móc bỏ đi, bên ngoài bọc một lớp chóng thấm nước thật dày, khảm cái cửa sổ cùng cửa chính, vậy là đã có một ngôi nhà tạm bợ.

Điểm khác biệt duy nhất, đó chính là Hoắc Nhàn Phong chọn ở trong khu vực an toàn hơn cũng với một đám người, mà hắn lựa chọn một khu vực thật hẻo lánh để dựng lên căn nhà nhỏ của mình.

Còn Đường Trà, sau khi cô bé này kiên quyết đi theo hắn, cũng đã dọn đến căn lều nhỏ ngay bên cạnh nhà hắn.

“Ùng ục…”

Đường Trà thuần thục mà hầm một nồi cháo làm cơm chiều, nói là cơm chiều, những nó cũng chỉ lá tán rượu (散酒) hầm chung với dịch dinh dưỡng mà thôi.

Mặc dù nghe thì có vẻ kỳ lạ, nhưng đây là bữa ăn hằng ngày của người dân sống trên Thiên Đông tinh.

Tán rượu chính là thứ được pha trộn từ cồn công nghiệp mà ra, vị cay độc, tạp chất không ít, nhưng cũng may mà giá thành rẻ, nhiệt độ trung bình trên Thiên Đông tinh là âm mười mấy độ, đối với bần dân trên mặt đất mà nói, tán rượu là thứ không thể thiếu.