Chương 25: Quả phụ mang thai? (3)

Giang Từ gọi cô bé lại, nhưng cũng không tùy tiện tiến lại gần cô bé thoạt nhìn chỉ mới mười hai mười ba tuổi này.

“Anh có chuyện muốn hỏi, làm sao để có thể tiến vào khi thành phố ngầm của Thiên Đông tinh?”

“Nơi đó…”

Đường Trà cắn cắn môi.

“Tốt nhất là, anh đừng nên đến đó.”

Là một đứa nhỏ lớn lên ở nơi này, thiện tâm cùng lời khuyên cũng chỉ được đến đó thôi, cô không tiếp tục khuyên nữa, thấy y muốn, cô liền chỉ cho Giang Từ nhìn về một hướng.

“Nếu anh nhất định phải đi, vậy thì đi về hướng đó, tìm ông chủ Ngụy Hà của trạm thu gom đi.”

Nói xong, cô liền xoay người chạy mất, rất nhanh sau đó đã biến mất trong những ngọn núi rác mênh mông kia.

Giang Từ quay đầu lại, nhìn về phía phương hướng mà cô bé đã chỉ, thấy một căn nhà trệt có kiến trúc tương tự như một nhà máy.

Thiếu tướng Omega xinh đẹp nheo mắt lại.

“Trạm thu gom…?”

Cùng lúc đó, Đường Trà đi quanh co một hồi, vậy mà lại quay về cái nơi mà Giang Từ đã gặp được hai cái tên Alpha kia.

Nhưng tình hình lúc này đã thay đổi.

Vừa rồi, hai tên Alpha tự phụ kia đang nằm dưới chân một người, tứ chi vặn vẹo, sống chết không rõ.

Thấy bóng dáng màu đen quen thuộc kia, Đường Trà vui vẻ chạy tới như nai con.

“Anh Tiểu Hoắc ——”

Thiếu niên tùy ý lau sạch máu dính trên đầu ngón tay, quay đầu lại, nhìn về phía cô bé đang chạy về phía mình.

Đường Trà, mười hai tuổi, một bé gái Beta bình thường sống trên Thiên Đông tinh này, một tuần trước, cô bé bị bọn buôn người bắt đi, Hoắc Nhàn Phong liền ra tay cứu người về.

Vừa hay hắn cũng đang cần dân địa phương chỉ đường cho hắn, vì vậy liền tạm thời giữ cô bé lại bên cạnh.

Mũ choàng dày rộng che khuất mặt thiếu niên, chỉ lộ ra một chút viền của hàm dưới.

So với thời điểm tỉnh lại ở trên địa cầu cổ, thân hình của hắn lúc này đã cao lớn hơn rất nhiều.

Hoắc Nhàn Phong thuận miệng hỏi: “Beta kia thế nào rồi?”

Đường Trà nghĩ nghĩ, thở dài.

“Em cảm thấy, y là một người tốt… Nhưng có lẽ y sẽ không thể sống lâu trên cái tinh cầu này đâu.”

Thiếu niên gật đầu đồng ý.

“Ừm, có lẽ vậy.”

Thỏ con được nuôi trong nhà, thật sự không nên ở trong hang ổ của sài lang.

Nhưng Hoắc Nhàn Phong cũng không có ý định xen vào chuyện của người khác, mục tiêu của hắn chỉ là hai tên buôn người này, còn đối với Beta vừa rồi, cũng chỉ là trùng hợp gặp phải thôi.

Còn chuyện sau này của y thế nào, hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.

Nhưng nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô bé này, Hoắc Nhàn Phong lại hỏi nhiều thêm một câu.

“Làm sao vậy?”

Đường Trà chần chờ một lúc, mới lấy ra bọc nhỏ tinh tệ mà Giang Từ đưa cho lúc này, do dự nói.

“Em cảm thấy, dường như y đang… Mang thai.”

Cho dù là Omega hay là Beta, sau khi mang thai thì đều tiến vào thời kỳ cực kỳ suy hiếu, quan trọng nhất là, ở cái thời đại mà tỷ lệ sinh sản đã xuống thấp đến mức âm như thế này, thai phụ cùng trẻ sơ sinh đều có giá cực kỳ cao trên thị trường chợ đen.

Một Beta đang mang thai xuất hiện ở Thiên Đông tinh, chẳng khác nào một con thỏ trụi lông đang bị lạc vào giữa bầy sói.

Hoắc Nhàn Phong nhớ lại dáng vẻ kỳ lạ khi Beta kia nôn khan lúc nãy, hắn lộ ra biểu tình có chút ngoài ý muốn.

“Sao em biết?”

“Tin tức tố của một Beta mang thai sẽ có khí vị rất đặc biệt, em đã từng ngửi thấy… Trên người mẹ của em.”

Đường Trà giơ cái bọc tinh tệ mà Giang Từ cho kia lên, ý bảo hắn cũng ngửi thử xem.

“Mặc dù mùi thật sự rất nhạt, đã thế còn đã tiến hành che giấu mùi tin tức tố, nhưng em chắc chắn, trên người y có mùi tương tự thế.”

—— Đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà Hoắc Nhàn Phong giữ nhóc con này lại bên người.

Trời sinh Đường Trà đã cực kỳ nhạy bén với tin tức tố, đã thế còn là Beta vị thành niên, sẽ không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, vừa hay có thể bổ sung khuyết tật hiện tại của hắn.

“...”

Hoắc Nhàn Phong tùy ý quét mắt nhìn qua cái bọc tinh tệ nhỏ kia, nhưng không đưa tay ra nhận.

—— Hắn không nói cho Đường Trà biết rằng hắn không cảm nhận được tin tức tố.

Nhưng nếu cô nhóc này đã nói Beta kia đang mang thai, vậy thì hơn 90% là đang mang thai thật.

Thấy hắn không có y muốn nhận lấy, Đường Trà lại yên lặng mà thu hồi nó.

“Nhưng mà em vẫn thấy có chút kỳ quái.”

Cô bé nhíu mày.

“Cho dù là Omega nay là Beta, sau khi mang thai, họ sẽ sinh ra cảm giác cực kỳ ỷ lại đối với bạn lữ của mình, nếu không có những lý do cực kỳ bất đắc dĩ, trong thời gian mang thai, gần như toàn bộ thời gian của bọn họ đều ở bên cạnh bạn lữ của mình, cho nên trên người bọn họ sẽ có mùi tin tức tố cực kỳ nồng đậm từ bạn lữ, nhưng mà…”

Cô bé chần chừ, khiến cho Hoắc Nhàn Phong khẽ nhíu mày.

“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà vừa rồi, trên người của Beta kia, lại không có tin tức tố của một Beta hay là Alpha nào khác.”

—— Đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

Đường Trà nghĩ đến cái gì đó, thần sắc bỗng nhiên lộ ra vài phần bi thương: “Trừ trường hợp y…”

Trừ phi bạn lữ của y đã chết rồi, cho nên trên người Beta này mới không có chút tin tức tố nào của bạn lữ, giống như mẹ của cô bé vậy.

Hoắc Nhàn Phong cũng đoán ra được ý mà Đường Trà chưa nói xong là gì.

“Ý của em là ——”

Thiếu niên hơi hơi nhướng mày.

“Y chính là một quả phụ đang mang thai?”