Chương 24: Quả phụ mang thai? (2)

Giang Từ đã sử dụng một loại nước thuốc đặc biệt để mô phỏng lại tin tức tố của một Beta bình thường nhất, cũng may mà trước đó y đã tiêm vào cơ thể một lượng lớn thuốc ức chế, che đi hoàn toàn tin tức tố của bản thân, cho nên nó mới có hiệu quả.

Cái tên mặt thẹo bên cạnh làm động tác hẩy hẩy hông cực kỳ hạ lưu.

“Đông tinh hôm nay, đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy một người mới, trước tiên, để ông đây nếm thử thứ mới mẻ trước, sau đó kéo đến thành phố ngầm, chắc chắn có thể bán được giá tốt.”

Tiểu X dùng ngữ khí như đang dỗ dành trẻ con mà thấp giọng nói bên tai Giang Từ.

“A Từ bảo bối đừng sợ, bước đầu giám định tin tức tốt cho thấy, bọn chúng cũng chỉ là những kẻ thuộc cấp B…”

“Ọe ——”

Lời còn chưa nói xong, Giang Từ đã che miệng lại, phát ra tiếng nôn khan đè nén.

—— Đây chính là một trong những tác dụng phụ của chỉ số tin tức tố dị biến.

Vì thường xuyên sử dụng thuốc ức chế bình thường trong suốt nhiều năm, cho nên mức độ thích ứng và kháng thuốc của cơ thể Giang Từ mạnh hơn người bình thường rất nhiều, vì vậy, trong thời gian ngắn, một phần ba lượng thuốc ức chế có trong cơ thể của y đã được đào thải ra ngoài.

Dù cho tin tức tố của một Omega vẫn chưa bị lộ ra ngoài, nhưng y đã bắt đầu xuất hiện một số phản ứng của thai phụ trong thời gian mang thai.

Ví dụ như đối với tin tức tố của một Alpha xa lạ, trong tâm sinh lý của y sinh luôn ra sự ghê tởm.

Mặc dù mặt nạ lọc không khí trên mặt đã lọc bớt đa số tin tức tố, nhưng tin tức tố không phải chỉ được tiếp nhận qua đường hô hấp, mà là trải rộng toàn thân, nhưng chỉ có điều hô hấp chính là phần được tiếp nhận nhiều nhất mà thôi.

Omega xinh đẹp che miệng mũi của mình lại, lộ ra thần sắc vô cùng chán ghét.

“Đúng là rác rưởi chẳng ra gì.”

Biểu hiện này, trong nháy mắt đã chọc giận đối phương, cái tên mặt thẹo vừa rồi còn làm ra động tác hạ lưu lập tức rút súng điện từ bên hông ra.

“Mẹ mày…”

Viu——

Lúc này, không biết từ đâu, đột nhiên có một viên đại khói bay đến.

Bùm!

Trong phút chốc, trong đường kính 10 mét xuất hiện một trận sương khói màu xám dày đặc, còn bộc phát ra một cổ mùi vị cực kỳ gay mũi.

“Khụ… Khụ khụ khụ… Cái thứ gì vậy?!”

Chờ cho đến bọn chúng lấy lại tinh thần, sử dụng pháo không khí để xua tan trận khói đặc gay mũi này, thì cũng đã là chuyện của hai ba phút lúc sau.

“Beta” vừa rồi còn đứng ở chỗ kia đã biến mất.

Dê béo đến miệng rồi vậy mà cũng để chạy mất, tên mặt thẹo kia tức giận đến mức mở miệng mắng.

“Chết tiệt! Người đâu rồi?!!”

“Nha ——”

Trên ngọn núi nhỏ phía sau hai người bọn chúng, thiếu niên tóc đen đút một tay vào túi quần, nghiêng đầu nhún vai.

“Mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng bây giờ tôi cũng có thể miễn cưỡng được tính là mà một nhân loại nhỉ?”

......

Cùng lúc đó, Giang Từ đã thành công mượn bom khói kia, rời khỏi đó đến một vị trí cách xa mấy chục mét.

Mẹ hiền Tiểu X lập tức vỗ tay, dùng giọng nói cực kỳ khoa trương mà khích lệ, nói.

“Oa nga, không hổ là A Từ bảo…”

“—— Đạn khói vừa rồi do ai ném ra vậy?”

Giang Từ cố gắng đè lại cảm giác buồn nôn của mình.

“Đã xác định được chưa?”

“Đương nhiên là được rồi!”

Hệ thống được tạo ra với mục đích chăm sóc trẻ đắc ý dào dạt nói, “Tiểu X mà làm việc, cục cưng có thể yên tâm ~”

“...”

Nếu không phải vì Bạch Trạch đã bị tịch thu, Giang Từ thề, y tuyệt đối sẽ không mang cái tên gia hỏa ồn ào tràn đầy tình yêu thương của mẹ này theo.

Cũng may mà mặc dù Tiểu X nói nhiều thật, nhưng năng lực làm việc rất tốt.

Rất nhanh sau đó, y đã tìm được người đó.

Nhưng mà cũng có chút ngoài ý muốn ——

Người đó, vậy mà lại là một cô bé.

Đường Trà nhìn sương khói đã tan đi, nhỏ giọng nói.

“Em chỉ có thể giúp được đến đây thôi, phần còn lại, anh phải tự lo rồi.”

Nhưng mà quay người lại, cô đã nhìn thấy một thân hình thon dài cao ráo.

“!!!”

Mặc dù Giang Từ là Omega, nhưng y cao khoảng 1m78, so với nam Omega có chiều cao trung bình là 1m65 thì y chẳng khác nào như hạc trong bầy gà.

Thiếu tướng Omega tóc bạc cúi đầu nhìn đứa nhỏ này, khí thế do hàng năm lăn lộn bên trong quân bộ khiến cho đối phương cương cứng trong nháy mắt, cực kỳ giống một con chim cút nhỏ đang sợ hãi đến cực điểm.

Nhiều năm lăn lộn khiến cho Đường Trà lập tức muốn bỏ chạy theo bản năng, nhưng giây tiếp theo, đối phương lại ném về phía cô bé thứ gì đó.

Bụp!

Đường Trà lùi lại phía sau theo bản năng, không đón lấy, tùy ý để cho thứ kia rơi xuống đất.

—— Đó chính là một bọc tinh tệ nhỏ.

Nhìn có vẻ như không nhiều lắm, cũng chỉ có hai ba trăm, nhưng cũng cũng đủ cho cô làm ra bảy tám mươi quả bom khói.

“—— Đây là tạ lễ cảm ơn cho chuyện vừa rồi.”

Mặc dù đối phó với hai tên Alpha cấp B, đối với một thiếu tướng Omega cấp S như y thì hoàn toàn không cần đến sự giúp đỡ từ bên ngoài.

“A… Nga.”

Đường Trà thử thăm dò nhặt lên, động tác cực kỳ giống một con mèo hoang đang cảnh giác thăm dò ngậm lấy cây xúc xích mà người xa lạ tốt bụng nào đó đưa đến.

“Chúng ta đã thanh toán xong, em đi trước đây.”

“Đợi đã.”