Chương 19: Vương (3)

Nhưng cái bóng ấy đè nặng hắn suốt 300 năm, thậm chí, so với bất kỳ khổ hình nào trên thế gian, thì nó còn khiến hắn sợ hãi hơn gấp nhiều lần.

[ Không hẹn ngày gặp lại, tiểu Cửu. ]

“Không…”

Vạn Tương bị trùng triều nuốt chứng, trong tiếng rít vù vù quái dị kinh thiên động địa kia, Chu Cửu Nha phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế, nhưng lại chẳng ai có thể nghe thấy.

—— Đó chính là cái tên cao nhất nằm để đỉnh của Anh Linh Bia kia.

Oanh ——!!!

Một tiếng nổ mạnh đáng sợ đinh tai nhức óc vang lên, giây tiếp theo, tay chân của đám quái vật đầy trời kia rơi rụng như mưa.

Hoắc Nhàn Phong liếc mắt nhìn xuống một cái, chau mày, hắn không cảm thấy những thứ đó có thể cản được Chu Cửu Nha bao lâu, nhưng lại không ngờ rằng, thực lực của đối phương vậy mà lại siêu việt hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Lúc này, Vạn Tương không ngừng tiến lên, đối mặt với muôn vàn trùng đang lao đến, hắn lao thẳng đến chỗ của Hoắc Nhàn Phong.

Bằng tốc độ siêu việt mà người bình thường không bao giờ có thể chịu được, nhìn qua, khiến cho người khác có cảm giác như hắn chính là một viên sao chổi, không đâm cho tan xương nát thịt, thề không bỏ qua!!!

“Xi…”

Thiếu niên nhẹ hít một ngụm khí lạnh.

“Cái dáng vẻ điên cuồng này, làm như ông đây đã gϊếŧ cả nhà hắn vậy.”

Nhưng mà hắn cũng hiểu, dù sao thì đối phương cũng là một lão binh từng trải qua trận chiến khi địa cầu luân hãm trong tay Trùng tộc, nhìn thấy một người thể điều khiển Trùng tộc là hắn, cảm thấy thù hận nhiều hơn cũng là điều bình thường.

Nhưng giờ khắc này, suy đoán của Hoắc Nhàn Phong với tình hình thực tế, lại chính là trống đánh xuôi kèn thổi ngược ——

Không có lý do gì, không có căn cứ, nhưng giờ khắc này, Chu Cửu Nha lại cực kỳ tin tưởng.

—— Thiếu niên kia, chắc chắn có liên quan gì đó với Hoắc Triều nguyên soái!

Quân đoàn trưởng đã từng khịt mũi coi thường đối với các loại quỷ thần, nhưng lúc này cũng bắt đầu có chút tin tưởng về cái gọi là đầu thai chuyển thế.

Thậm chí, hắn đã bắt đầu truy tìm những bằng chứng không liên quan, thí dụ như bây giờ đã qua nửa đêm, hôm nay chính là ngày giỗ của Hoắc Triều.

“Dừng lại ——!!!”

Chu Cửu Nha cài đặt loa trên cơ giáp của mình đến mức độ âm thanh cao nhất, thế cho nên, giờ khắc này, thanh âm mới có thể vang lên rõ ràng giữa hàng ngàn Trùng tộc đang rít gào vù vù.

“Tôi lấy danh nghĩa của quân đoàn trưởng ra thề, chắc chắn tôi sẽ không gây thương tổn đến cậu!!!”

“...?”

Hoắc Nhàn Phong ngạc nhiên nhìn sự chấp nhất của đối phương, nhưng lại cảm thán sự ngốc nghếch đột xuất của đối phương, loại thời điểm này, sao hắn có thể dừng lại được?

Giờ phút này, phía dưới Vạn Tương đột nhiên xuất hiện mấy tia pháo laser chói mắt.

Nhưng không dày đặc, độ chuẩn xác cũng không cao.

—— Nói cách khác, nó căn bản không nhắm vào hắn!

Không hay rồi!

Trong nháy mắt, Hoắc Nhàn Phong hiểu ra ý đồ của đối phương, đột nhiên nhìn về phía thiên võng, lập tức có một đàn trùng bất chấp lao đến dùng thân mình chắn pháo cho hắn.

Nhưng mà không kịp!

Mặc dù đã có thể chặn được ba dạo laser, nhưng còn bốn đạo laser khác, quả nhiên chuẩn xác nhắm vào khe hở trên thiên võng.

—— Tên kia giả vờ gọi hắn, mục đích chính vậy mà lại là để kịp thời bổ sung năng lượng cho thiên võng!!!

Hay cho một chiêu rút củi dưới đáy nồi!

Rõ ràng là hắn đang đột nhiên rơi vào cảnh khốn cùng, nhưng Hoắc Nhàn Phong lại nhịn không được mà tán thưởng trong lòng.

Không hổ là một tướng tài.

Trong nháy mắt khi pháo laser bắn đến, khe hở vốn dĩ rộng một mét nhưng lúc này đã bắt đầu đột ngột thu hẹp lại.

Này thì đúng là đường cùng rồi.

Thay thời khắc mà Hoắc Nhàn Phong đang suy nghĩ đối sách, dưới chân, Osa bỗng nhiên chấn động màng bụng, chậm rãi phát ra một trận tần suất âm thanh nhè nhẹ.

“?”

Thiếu niên vẫn còn chưa ý thức được điều đó có nghĩa là gì, hắn bỗng nhiên cảm thấy có một lực tác động dưới chân, trong nháy mắt, hắn liền bị ném bay ra ngoài.

“Cái ——”

Một giây kia, trong đầu Hoắc Nhàn Phong hiện lên vô số suy đoán, ví dụ như việc hắn có thể điều khiển được Trùng tộc là nhờ một loại thuốc nào đó, bây giờ thuốc đó đã mất hiệu lực, từ giờ hắn sẽ trở thành con mồi trong mắt đám quái vật này.

Nhưng cho dù là suy đoán nào, bản năng chiến đầu khắc vào cốt tủy vẫn khiến cho hắn phải lập tức điều chỉnh thay đổi tư thế trên không của mình, sau đó nhanh chóng sờ đến chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay cái của mình.

—— Đây là cơ giáp hắn lấy được trên tinh hạm bị bắn cho tan tác vừa rồi.

Trong nháy mắt khi Hoắc Nhàn Phong bị đẩy ra xa, đoàn quân Trùng tộc như nhận được mệnh lệnh nào đó, nhanh chóng tạo ra một con đường thông thoáng cho hắn.

Vì thế, trong nháy mắt khi khe hở trên thiên võng bị đóng lại hoàn toàn, thiếu niên đã có thể kịp thời lọt qua.

Cùng thời khắc đó, kinh thần lực khủng bố trực tiếp đánh nát khóa cơ giáp, cưỡng chế nó phải bảo vệ cho kẻ xâm nhập xa lạ này.

Trong phút chốc, chiếc nhẫn màu đen kia tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt, sau đó nhanh chóng phân tán ra xung quanh, vô số khối linh kiện cơ giáp thật lớn xoay quanh thân thiếu niên, trong chớp mắt, nó đã hoàn toàn tổ hợp thành một đài cơ giáp khổng lồ thật lớn.

Trong khoảng khắc khi hắn đã an toàn bên trong khoang điều khiển, qua màn ngăn cách của thiên võng, Hoắc Nhàn Phong đối diện với đàn quái vật đáng sợ kia.

Trong đôi mắt kép thật lớn kia dường như phản chiếu ra ánh nước màu lam, nhưng cũng lại là có vài phần ôn nhu kỳ lạ.

Chính trong khoảnh khắc này, hắn bỗng nhiên hiểu được, chấn động màng bụng vừa rồi kia của nó có nghĩa là gì.

—— Đó chính là lời chia tay.

[ Vương a…]

[ Chúc ngài thuận buồm xuôi gió ——]

Ngay sau đó, Osa đột nhiên thay đổi phương hướng, thả người nhảy xuống, cứ như một con đại bàng gào thét nhảy xuống từ trên vách núi, dùng tốc độ nhanh nhất đâm vào Vạn Tương.

Sau đó, liều chết đem kéo Vạn Tương vào trong địa ngục trùng triều.

[ Chúng tôi sẽ mai táng trên tinh cầu này. ]

[ Như mong muốn của ngài. ]