Chương 18: Vương (2)

Như thiêu thân lao đầu vào lửa, không biết mệt mỏi, không biết đau đớn, không biết sợ hãi.

Chỗ đáng sợ của đám quái vật này, đang từng bước bày ra trước mặt của nhân loại nhỏ bé.

Giờ phút này, ở trong mắt người an toàn nhất lúc này trong trung tâm cơn lốc xoáy là Hoắc Nhàn Phong, chính là những tia điện rực rỡ chớp nháy.

“Nhanh.”

Vừa rồi hắn đã tra cứu tư liệu, thiên võng này là do Hoắc Triều nguyên soái đích thân thiết kế ra khi còn sống, vốn dĩ nó được dùng để chống lại sự xâm lấn địa cầu của Trùng tộc, trên lý thuyết thì nó có thể chống lại hàng tỉ quân đoàn Trùng tộc, chỉ tiếc rằng, thiên võng còn chưa làm xong, địa cầu đã rơi vào luân hãm (thất thủ).

Nhưng đây không phải là thiên võng gốc, mà là bản phỏng chế lại với mục đích tưởng niệm mà thôi.

Cho nên, chỉ cần chọn vị trí yếu nhất, tập trung công kích vào đó, muốn phá vỡ nó không phải là khó.

Cờ rắc ——!!!

Quả nhiên, mọi chuyện đúng như những gì hắn đã dự đoán.

Rất nhanh, một đường khe hở màu đen xuất hiện, muôn vàn đường nứt như mạng nhện đang dần lan ra trên trời, trong phút chốc, liền có vô số Trùng tộc hóa thành tro bụi trong ngọn lửa bùng cháy.

“Chính là lúc này!!!”

Tiếng nổ vang rung chuyển trời đất, thiếu niên phát ra tiếng hô nhẹ nghe không rõ.

Trong nháy mắt, Osa ở trung tâm lao vọt lên, giống như một con hung thú rít gào sắp thoát khỏi l*иg giam.

“Mơ tưởng ——!!!”

Bất ngờ, một đài cơ giáp to lớn màu đen ánh vàng xuất hiện, trên tay nó đang cầm một thanh kiếm lớn, ngang nhiên đâm xuống từ trên đầu hắn.

Oanh!

Đội quân Trùng tộc trực tiếp mở ra một khe hở thật lớn, dài tầm khoảng trăm mét.

Cơn lốc kia thậm chí còn cuốn bay Osa ra xa cả chục mét.

Nếu không phải Hoắc Nhàn Phong kéo Osa tránh đi kịp thời, thì chỉ sợ nó sẽ phải chịu thương tích rất lớn.

Có lẽ Osa sẽ không bị chém thành hai nửa, nhưng có lẽ hắn sẽ bị dư chấn nghiền cho thịt nát xương tan.

—— Đây là sự thật.

So với Trùng tộc, thân thể của nhân loại căn bản không thể chịu nổi một kích.

“Vạn Tương!!!”

“Song S cơ giáp Vạn Tương!!!”

“—— Đó là quân đoàn trưởng!!!”

Tiếng kinh hô đầy phấn chấn vui sướиɠ vang lên hết lần này đến lần khác trên chiến trường, sĩ khí vốn dĩ chìm trong trạng thái mờ mịt, nhưng lúc này lại trở nên hừng hực như lửa.

Cơ giáp thật lớn màu đen ánh vàng, tay cầm thanh kiếm lớn, cứ như một anh hùng can đảm trấn giữ ngăn cản cả ngàn người,

“Không ai, có thể tổn hại hàng tỉ anh linh đã hy sinh cùng di nguyện của Hoắc Triều nguyên soái.”

Giọng nói của Chu Cửu Nha uy nghiêm mà tràn ngập sát ý.

“Tôi không quan tâm làm như thế nào mà cậu lại có thể ra lệnh cho đám quái vật ghê tởm chết đi sống lại kia, tôi sẽ đích thân, đưa chúng nó xuống địa ngục!!!”

“...”

Thiếu niên hơi hơi nhướng mày.

Nga, xem ra đây chính fan trung thành của vị chúa cứu thế kia.

Đối mặt với uy hϊếp của cái chết, trong lòng Hoắc Nhàn Phong vậy mà lại cảm thấy bình tĩnh ngoài ý muốn, thậm chí, hắn còn sinh ra vài phần tán thưởng đối với hành động của Chu Cửu Nha.

Dù sao thì nếu đổi lại, nếu hắn là quan chỉ huy, hắn cũng sẽ tuyệt đối bằng bất cứ giá nào, cũng phải đem tất cả Trùng tộc bóp chết ngay tại chỗ này.

Bởi vì một khi Trùng tộc trốn thoát, thoát khỏi sự khống chế, đám quái vật có sức sinh sản đáng sợ này tuyệt đối có thể mang đến thảm họa tận thế lần thứ hai.

Mà mục tiêu quan trọng thứ hai của đối phương, chính là bắt lấy kẻ xâm nhập có khả năng khống chế Trùng tộc là hắn đây.

Thiếu niên hơi nghiêng đầu, tóc đen bay loạn trong gió, ánh mắt hắn lướt qua cơ giáp màu đen ánh vàng thật lớn trước mặt, nhìn về phía Trùng triều cùng Anh Linh Bia đứng sừng sững bên trong chiến hỏa.

“Nói hay lắm…”

Giờ khắc này, trong đôi mắt phượng đen nhánh kia toát ra một loại bình tĩnh cùng dịu dàng kỳ dị.

“Sau khi bọn họ nghe xong, chắc là sẽ rất vui vẻ.”

Hoắc Nhàn Phong thu hồi tầm mắt, nhìn lại Chu Cửu Nha, lộ ra một nụ cười nhạt.

Nhưng mà nụ cười nhạt trên mặt thiếu niên, đặt trong bối cảnh xung quanh là vô số quái vật khủng bố xung quanh, lại làm nổi bật lên một loại cảm giác tàn nhẫn cùng vô vọng.

“Vậy thì bây giờ, hãy hoàn thành nhiệm vụ của ông đi, quân đoàn trưởng.”

[ Vậy thì bây giờ, hãy hoàn thành nhiệm vụ của cậu đi, phó quan. ]

Rất lâu trước kia, cũng có người đã nói với hắn những lời như vậy.

Đồng tử của Chu Cửu Nha không thể khống chế được mà phóng đại.

Này trong nháy mắt, thời gian như bị dòng nước lũ cuốn trôi lùi ngược trở lại.

Hắn lại gặp lại cái người mà mỗi khi đêm đến, khi nhìn thấy người nọ trong mộng, hắn đều không nhịn được mà vừa khóc lóc thảm thiết vừa gọi tên người nọ.

“Cậu…”

Chu Cửu Nha hé môi, hắn không biết, rốt cuộc thì bây giờ hắn muốn hỏi cái gì, hơn nữa, đến cuối cùng, hắn cũng không thể hỏi ra thành lời.

Bởi vì giây tiếp theo, Osa liền vẫy cánh, lao lên trong cơn lốc, không ngừng vang lên tiếng rít gào, lao thẳng đến khe hở không ngừng khép lại trên thiên võng.

Trong phút chốc, vô số đội quân Trùng tộc tụ lại một chỗ, lấy thế che trời lao về phía Vạn Tương như nước lũ, giống như sóng thần do một con hung thú viễn cổ phá mặt biển tạo ra, mở ra cái mồm đầy răng nanh đầm đìa máu tươi mà nhào đến.

Chu Cửu Nha là người đã từng trải qua khoảnh khắc chiến đấu khi địa cầu bị luân hãm, mà hình ảnh quen thuộc trước mắt này, khiến cho hắn có cảm giác như đột nhiên bị kéo về cái ngày này của 300 năm trước.

Khi đó, hắn trơ mắt nhìn, bóng dáng người nọ giống hệt với thiếu niên giờ phút này, hoàn toàn đi vào trùng triều, cuối cùng biến mất bên trong đó.

Một màn này, cho đến nay vẫn luôn là bóng ma trong tâm lý mà Chu Cửu Nha không muốn đối mặt nhất, dù cho bây giờ hắn đã sớm không còn là một phó quan nho nhỏ lúc ấy, mà là quân đoàn trưởng đại nhân cao cao tại thượng.

Nhưng cái bóng ấy đè nặng hắn suốt 300 năm, thậm chí, so với bất kỳ khổ hình nào trên thế gian, thì nó còn khiến hắn sợ hãi hơn gấp nhiều lần.