Chương 20: Mang thai giả (1)

Một tháng sau ——

Tổng bộ quân đoàn đệ nhất đế quốc.

Đốc đốc.

Phó quan Lý Á gõ cửa, tiến vào.

“Quân đoàn trưởng đại nhân, trước mắt thì bây giờ chúng ta đã hoàn toàn phong tỏa trung tâm di tích chiến trường cổ, quân đoàn đệ nhị cùng đệ tam đã xây dựng các căn cứ bên ngoài không gian gần địa cầu, đồng thời, bộ quốc phòng đã phái đến không ít người, chuẩn bị xây dựng hệ thống phòng ngự thiên võng mới bên ngoài địa cầu.”

Chuyện Trùng tộc sống lại ở di tích chiến trường cổ, vì sợ dân chúng đế quốc rơi vào khủng hoảng, cho nên cuối cùng, chuyện này vẫn bị đè ép xuống.

Nhưng chuyện này có thể giấu được dân chúng, nhưng lại không thể giấu được hoàng thất cùng giáo hội.

Sự tồn tại này chính là mối đe dọa đến sự tồn tại của toàn bộ nhân loại, cho nên Chu Cửu Nha căn bản không cần phải che giấu, gì vậy, điều đầu tiên hắn làm chính là báo cáo chuyện này về Thủ Đô Tinh.

Cho nên hắn không cảm thấy lạ gì đối với những biện pháp này.

“Cứ làm theo những gì bọn họ muốn đi.”

Sàn sạt ——

Bút than vẫn nhẹ nhàng di chuyển trên giấy trắng, phác họa lên khuôn mặt của thiếu niên kia.

Mặc dù bây giờ khoa học kỹ thuật của nhân loại đã cực kỳ tiên tiến, nhưng Chu Cửu Nha vẫn thích dùng phương thức nguyên thủy nhất này.

—— Lúc này, hắn vẫn đang còn suy nghĩ về chuyện xảy ra trong ngày giỗ của Hoắc Triều nguyên soái.

Lúc ấy, Vạn Tương bị kéo vào bên trong trùng triều, thậm chí Chu Cửu Nha đã cho rằng, tận thế lại tái diễn thêm một lần nữa.

Nhưng kết quả là, lúc đó, cơ giáp màu đen kia vốn đã chạy thoát ra khỏi thiên võng lại đột ngột quay trở lại.

Đối phương làm ra một cử chỉ kỳ Lạ.

Và chỉ một giây sau đó, Trùng tộc vốn dĩ chiến đấu không chết không ngừng đều đồng loạt ngừng công kích, dường như chúng đã nhận được một loại mệnh lệnh không thể chống đối nào đó, an tĩnh quay trở lại lòng đất.

Đó cũng chính là lý do mà vì sao quân đoàn đệ nhất không gặp phải tình huống thương vong thảm trọng, mà ngược lại còn rất ít.

—— Nhưng nó lại còn đáng sợ hơn cả đối mặt với thương vong thảm trọng.

Vì điều này hoàn toàn chứng minh, thiếu niên thần bí kia, thật sự có thể điều khiển Trùng tộc.

Mà điều quan trọng nhất là, không ai biết, dưới lòng đất kia, ẩn giấu bao nhiêu Trùng tộc.

Có lẽ, những gì mà hắn đã nhìn thấy ngày hôm đó, cũng chỉ là một phần nhỏ của tảng băng trôi mà thôi.

Cùm cụp!

Bút than gãy.

Chu Cửu Nha nhắm mắt lại, vo tròn tờ giấy kia lại, sau đó ném vào thùng rác.

Thấy phó quan vẫn đang còn đứng yên tại chỗ không có ý định rời đi, hắn nhíu mày hỏi.

“Còn có chuyện gì?”

Lý Á chần chờ một lúc, nhưng vẫn đã mở miệng.

“Quân đoàn trưởng đại nhân, Giang Từ thiếu tướng… Tỉnh rồi, ngài có muốn đến đó, thăm y hay không?”

“—— Cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?”

Mày Chu Cửu Nha giãn ra trong nháy mắt, lập tức đứng dậy sải bước đi ra ngoài.

Phó quan thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó liền trưng ra gương mặt tươi cười nhanh chóng đuổi theo.

“Tinh hàm quay về Thủ Đô Tinh đã được chuẩn bị xong, lần này tiểu thiếu gia bị thương nặng như vậy, nếu tiểu thiếu gia thấy ngài đích thân tới thăm, nhất định sẽ không còn tức giận với ngài…”

Nhưng đi chưa được mấy bước, Chu Cửu Nha bỗng nhiên dừng lại.

“Ai… Ai nói ông đây sẽ quay về Thủ Đô Tinh thăm y?”

Phó quan sửng sốt: “… A?”

Hắn quay đầu lại nhìn nhìn Chu Cửu Nha, nhanh chóng bước lên mấy bước lớn, biểu tình nghi hoặc.

“Vậy ngài đi đâu vậy?”

“... Đi dạo!”

Trong nháy mắt, phó quan lộ ra biểu tình muốn cười nhưng phải cố gắng nghẹn lại.

“Vâng, quân đoàn trưởng đại nhân làm việc không kể ngày đêm, đúng là đã vất vả rồi.”

Dường như Chu Cửu Nha bị nghẹn họng, hắn hừ lạnh một tiếng, xụ mặt, sau đó nhanh chóng quay trở lại trước bàn làm việc

“Tên tiểu quỷ kia tỉnh thì tỉnh, có cái gì để mà thăm? Bảo bác sĩ chăm sóc y cho tốt, không có mệnh lệnh của tôi, không được phép ra ngoài!”

“Vâng.”

·

Bệnh viện thủ đô, bên trong phòng bệnh cao cấp.

Đốc đốc.

Sau hai tiếng gõ nhẹ, cánh cửa kim loại dày nặng lặng yên không một tiếng động chậm rãi mở ra, bác sĩ Hạ tay cắm bên trong túi quần bước vào.

“Nha, cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?”

Vị bác sĩ Beta có y thuật cao minh này, mang tóc ngắn màu hạt dẻ, trên mũi có mắt kính viền bạc, mặc dù không có dung mạo tinh xảo như Omega, nhưng lại mang dáng vẻ hào hoa phong nhã đoan chính, khiến cho người ta không tự giác được mà sinh ra cảm giác muốn đến gần.

Giờ phút này, thiếu tướng Omega đang mặc trên mình một bộ quần áo đơn sắc rộng thùng thình dành cho bệnh nhân, lúc này y đang ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp như trúc.

Ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ dừng trên mái tóc màu bạc của y, chiếu ra ánh sáng mỹ lệ lấp lánh như trân châu trên tóc y.

Bên trong phòng tràn ngập mùi thuốc ức chế gay mũi, loại mùi này gần tương tự với nước sát trùng bên trong bệnh viện, khiến cho Alpha cực kỳ chán ghét, trong tiềm thức sẽ muốn tránh xa nó.

“Chặc, mười liều thuốc ức chế, đúng là làm bậy quá mức.”

Mùi thuốc ức chế nồng đậm đến loại tình trạng này, khiến cho một Beta như Hạ Chuẩn cũng không nhịn được mà nhíu chặt mày.