Chương 11: Hung tàn như vậy, chắc chắn chính là một A!

Trên không trung, độ cao cả ngàn mét, Hoắc Nhàn Phong cúi đầu nhìn cơ giáp màu bạc đang nhanh chóng lao đến, hắn liền phát ra tiếng cười khẽ.

“Nhanh như vậy mà đã có thể đuổi kịp rồi, cũng không ngốc lắm.”

Ngay trong khoảnh khắc mà Bạch Trạch xuất hiện thì hắn đã nghĩ rất rõ ràng, sự đối lập vừa cơ giáp cấp B cùng cơ giáp cấp SS, có lẽ, sự chênh lệnh này phải dùng ví dụ giống như xe đồ chơi của một đứa trẻ chơi đυ.ng nhau với Maybach của bá tổng vậy.

—— Sự chênh lệch này, không phải chênh lệch có thể cùng trình độ thao tác cơ giáp để bù đắp được.

Cho nên, đánh không được, vậy thì chạy.

Đương nhiên, cái câu cợt nhã kia chỉ là do hắn ngẫu hứng nói ra mà thôi, chỉ cần tranh thủ được dù chỉ là một giây sơ hở, vậy thì hắn sẽ thắng.

Chỉ là, Hoắc Nhàn Phong thật sự không ngờ đối phương lại dễ mắc mưu như vậy.

Hắn vốn nghĩ rằng, nếu như đối phương không mắc mưu, vậy thì hắn sẽ chơi trò khác.

“Chậc chậc chậc… Lòng tự trọng đáng chết của Alpha này a.”

Hoắc Nhàn Phong lầm bầm lầu bầu thở dài.

Dù sao thì, Alpha thật sự chính là một lợi sinh vật đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, rõ ràng không thể chịu đựng được khi người khác bảo mình giống một Omega, cứ như Omega chính là một lợi tồn tại thấp kém mào đó vậy, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn tương phản ——

Gần như tất cả Alpha đều sẽ không thể khắc chế được sức hấp dẫn điên cuồng của một Omega nhu nhược xinh đẹp theo bản năng, bản thân Alpha sẽ sinh ra ý muốn bảo hộ vô hạn, du͙© vọиɠ tranh đoạt, du͙© vọиɠ chiếm hữu, thậm chí, vì để giành được một chút sự chú ý của Omega, mà Alpha có thể làm ra những trò ấu trĩ tầm thường.

Thời điểm thầm than như vậy, Hoắc Nhàn Phong cũng không ý thức được mình cũng chính là sinh vật có cái mác Alpha này.

“Khụ khụ… Khụ…”

Lâm Tấn vừa bị trận chấn động kia làm cho hộc máu, mặc dù đối với thể chất cường hãn của Alpha thì nó chẳng là gì.

Nhưng giờ phút này, ánh mắt hắn dại ra, nằm liệt dưới đất, dáng vẻ sắp chết đến nơi, sống không còn gì luyến tiếc.

“Xong rồi…”

“Xong rồi… Cậu vậy mà lại dám quấy rối tìиɧ ɖu͙© Giang Từ thiếu tướng…”

Hắn ánh mắt dại ra, tinh thần hoảng hốt, như là đã phải chịu một kí©h thí©ɧ to lớn nào đó, miệng không ngừng lẩm bẩm

“Đều phải chết… Hôm nay, hai chúng ta đều phải chết…”

Lâm Tấn ôm lấy đầu, nhịn không được khóc lóc thảm thiết

“Con mẹ nó, cái đứa nhỏ chết tiệt nhà cậu! Không có việc gì thì trêu chọc hắn làm gì!!!”

“Ngay cả tay của Omega ông đây vẫn còn chưa từng được sờ qua đâu… Ô ô ô…”

Hoắc Nhàn Phong: “…”

Chưa từng sờ tay của Omega là điều rất bình thường, với cái tỉ lệ giới tính hiện nay, chính mươi phần trăm Alpha hiện nay chỉ sợ cũng chưa từng được sờ qua.

“Khóc cái gì? Tôi cũng đã được sờ qua đâu a.”

Thiếu niên kinh ngạc nhướng mày, dù sao thì vừa rồi, khi tân binh này đối diện với mối đe dọa liên quan đến tính mạng cũng chưa từng thấy kêu rên nửa lời.

Huống chi ——

“Vừa rồi, cùng lắm cũng chỉ có thể xem là hành độ không quá lễ phép đối với một Alpha mà thôi, làm sao có thể liên quan đến quấy rồi…”

Không, đợi đã!

Thời đại này, loại cụm từ quấy rối tìиɧ ɖu͙© này, thường chỉ có thể áp dụng được với hành động Alpha đối với Omega mà thôi.

Hoắc Nhàn Phong bỗng nhiên sinh ra một loại suy đoán cực đoan đến khó tin, thậm chí khϊếp sợ như hắn đang rơi vào thời khắc mấu chốt của sinh tồn, hắn quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tấn,

“Tên kia… Sẽ không phải là một Omega đấy chứ?”

“... Ha?”

Nghe vậy, Lâm Tấn ngơ ngác ngẩng đầu, lộ ra một loại ánh mắt còn mang vẻ khϊếp sợ nhiều hơn cả hắn.

“Cậu…”

Cậu không biết?

Vậy mà cậu lại không biết?!!!

Con mẹ nó chứ, cậu không biết tên kia là O, vậy sao vừa rồi lại đi tìm chết bảo giọng y rất O làm gì?! Đây chẳng phải là hành vi quấy rối tìиɧ ɖu͙© sao?!!

Cậu đi tìm chết thì thôi đi, tự nhiên kéo tôi theo làm gì?!!!!

Một ánh mắt này, bao gồm rất nhiều cảm xúc phúc tạp trong đó, đến mức mà dù trong yết hầu của Lâm Tấn đang có rất nhiều lời muốn nói nhưng chỉ có thể bị nghẹn lại.

Chỉ là, Hoắc Nhàn Phong vẫn còn chưa đợi được đáp án, một loại uy áp khó có thể hình dung được đột nhiên quấn chặt lấy trái tim hắn.

Đồng tử màu đen của thiếu niên mở to đến mức tối đa.

Không có bất kỳ sợ do dự nào, Hoắc Nhàn Phong trở tay, đập mạnh vào cái nút màu đỏ bắt mắt nhất trên bàn điều khiển kia.

—— Đó chính là nút khởi động của khoang cứu sinh.

Phong thuỷ luân chuyển, ngay thời khắc mà Hoắc Nhàn Phong lộ ra sơ hở vì cùng một sự kiện, trong nháy mắt, Bạch Trạch tung ra một đòn trí mạng.

Có lẽ là vì y đã phẫn nộ đến cực hạn, không kịp chờ đến khi lại lần gần hơn một chút, mà trực tiếp phát động công kích ngay khoảng cách cách đối phương hàng trăm mét.

Tia sáng phát ra từ cây súng màu bạc kia vượt qua hàng trăm mét, cứ như một thứ gì đó đang muốn cắt ngang qua bầu trời.

Lần này, hoàn toàn khác xa so với lần cảnh cáo trước đó, Giang Từ đã thật sự ra tay hạ tử thủ (đòn chết).

Phanh!

Trong nháy mắt, khi Hoắc Nhàn Phong đập vào nút khởi động khoang cứu nạn, ánh sáng từ khẩu súng bạc kia đã đến trước mắt, mang theo ánh sáng chói lóa như muốn làm mù mắt người khác.

Oanh ——!!!

Tất cả mọi người đều đang chứng kiến một cảnh tương rung chuyển trời đất.

Khiên phòng ngự của Hồng Sư cứ như bọt bong nóng xà phòng, khi tiếp xúc với đòn tấn công kia thì liền tan ra, giây tiếp theo, vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra, lượng năng lượng khổng lồ kia đã trực tiếp dẫn ra muôn vàn tia chớp sấm sét, trong trời đêm, chúng va chạm, tạo ra sắc thái mỹ lệ khó có thể hình dung.

—— Cứ như một tràng pháo hoa long trọng đến cực điểm.

Khoảnh khắc mà trận nổ mạnh kia nuốt hết tất cả mọi thứ, trong đầu Hoắc Nhàn Phong hiện lên một kết luận cực kỳ kiên định ——

“Hung tàn như vậy, chắc chắn chính là một A!”

“Tuyệt đối không thể… Là một Omega xinh đẹp đáng yêu được !!!”