Yến Đình không nghĩ có thể chuyển bại thành thắng, bỏ qua chuyện này không nói, nàng đối với kỹ thuật chơi bóng rổ của Dạ Hi càng bội phục hơn, lần sau nhất định phải nhờ Dạ Hi chỉ nàng mấy chiêu hay ho mới được, Minh Nghi đối với khả năng của Dạ Hi không có bao nhiêu phản ứng, hiện tại nàng chỉ quan tâm cái chân bị thương của Yến Đình, nhưng Yến Đình lại không biết nghe lời, cứ thích chạy tời chạy lui.
Bên phía đối thủ, nhìn thấy khả năng chơi bóng của Dạ Hi liền lộ ra ánh mắt hâm mộ, mọi người đều muốn tới gần Dạ Hi, nhưng Dạ Hi chỉ lạnh lùng tránh khỏi đám đông, hướng chỗ Tử Tình đang đứng đi tới, thẳng tắp tiêu sái, tầm mắt của cô đều rơi tất cả lên cánh tay bị nắm của Tử Tình
Trần Kỳ hưng phần chạy qua đón Dạ Hi, cầm nước uống và khăn mặt, định sẽ lau mặt cho Dạ Hi , Ngô Úc Dĩnh cùng Phương Tĩnh Văn cũng cầm nước khoáng đưa cho Dạ Hi giải khát, nhưng Dạ Hi vẫn không để ý, đi ngang qua hai nàng.
“Buông tay ra”
Dạ Hi đứng trước mặt Tử Tình và Hàn Kiệt, đè âm lượng xuống thấp, cố gắng bình tĩnh nói, nhưng Hàn Kiệt tựa hồ không hiểu Dạ Hi vì sao nói như vậy, mà Tử Tình cũng không phát hiện ánh mắt Dạ Hi đã phát ra tia lửa, chỉ có Trần Kỳ ở phía sau cảm thấy sự tình không ổn, liên tiếp dùng ánh mắt hướng Tử Tình ám chỉ, nhưng cố tình Tử Tình lại không nhìn cô.
“Tôi nói lần nữa, buông tay của cậu ra”
Lúc này Dạ Hi không hề kiềm chế cảm xúc của chính mình, cô không nghĩ sẽ nhẫn nhịn nữa, con ngươi đen u ám mang đầy uy hϊếp
“Cô dựa vào đâu mà nói như vậy, bọn họ là ngươi yêu của nhau, nắm tay là chuyện bình thường”
Minh Nghi đứng một bên chịu hết nổi thở ra một hơi, đi đến đối mặt với Dạ Hi, đầy bụng giận dữ nói, nhưng Dạ Hi căn bản không đem nàng đặt ở trong mắt, lại lại lần nữa lập lại câu nói kia, những người khác, như là Trần Kỳ, vội vàng đem Minh Nghi lôi đi, muốn nàng đừng xen vào việc của người khác.
“Đại tiểu thư…”
Tử Tình gạt cánh tay bị nắm chặt ra, áy náy nhìn Hàn Kiệt, nàng… lần đầu tiên thấy đại tiểu thư tức giận như vậy…”
“Em đã quên hôm nay là tình nhân của tôi sao?”
Ở phòng thay quần đồ, Dạ Hi đổi sang đồ bình thường, nắm bả vai Tử Tình ép vào tủ quần áo phía sau, giận dữ trên mặt cô không thể nghi ngờ, vì cái gì cô làm biết bao nhiêu chuyện, nhưng vị trí của cô trong lòng Tử Tình vẫn mãi không bằng Hàn Kiệt?! Đôi môi lạnh hung hăng chiếm lấy môi Tử Tình, phát tiết một bụng tức giận của cô, không cho Tử Tình cơ hội giải thích.
Làm sao nàng không biết đại tiểu thư có cảm tình với mình chứ, nhưng nàng không thể… Thật sự… Không thể… Lẳng lặng để Dạ Hi hôn, tình nhân một ngày sao?! Liền như vậy một ngày đi! Để cho nàng làʍ t̠ìиɦ nhân của đại tiểu thư, bất tri bất giác nước mắt Tử Tình chảy xuống.
Bị tôi hôn như thế không chịu nổi sao?! Nhận thấy nước mắt Tử Tình, tâm như Dạ Hi như là bị roi hung hăng đánh vào, cũng không nói thành lời, biến thành phỏng đoán đáng sợ, làm trong lòng Dạ Hi méo mó,
nếu như vậy… Cô cũng không cần quân tử làm gì, cô nhất định phải có được Tử Tình, bằng bất cứ giá nào, không từ thủ đoạn.
.
.
Nhóm người Minh Nghi đứng bên ngoài nảy giờ, từ đầu tới cuối đều thấy rõ, vừa thấy Tử Tình khóc, Minh Nghị định chạy vào, nhưng bị Trần Kỳ sống chết giữ chặt, kêu nàng đừng nhiều chuyện, tuy nhìn vào thì thấy Dạ Hi khi dễ Tử TÌnh, nhưng sự việc lại không phải như mọi người nhìn thấy.
“Tránh xa Tử Tình một chút. Đồ biếи ŧɦái!”
Thanh âm vang dội của Hàn Kiệt ở phòng thay quần áo, làm Trần Kỳ trừng lớn mắt, bóp cổ tay, vẻ mặt có thể nói là thực khoa trương, nàng như thế nào đã quên Hàn học trưởng đã ở đây, xong rồi! Cái này chiến tranh bạo phát…
“ Hàn tiên sinh, cậu không biết nơi này phòng thay quần áo của con gái sao!”
Biếи ŧɦái?! Ha ha… Lần đầu tiên có người nói mình như vậy, Dạ Hi ngạo nghễ nhìn tên nam nhân trước mắt, bằng hắn?! Cư nhiên cũng dám lớn tiếng với cô?! Thú vị… Vậy cô cũng không cần nhẫn nhịn nữa, chính mình đối với hắn chán ghét.
Hàn Kiệt đương nhiên biết nơi này là phòng thay quần áo của nữ, nhưng vì Tử Tình, hắn cũng bất chấp lễ nghi, dù sao hiện tại cũng không có người ngoài.
“Tử Tình! Chúng ta đi…”
Không để ý đến lời nói Dạ Hi, cũng không muốn tranh cãi vô nghĩa, Hàn Kiệt nắm tay Tử Tình, nhưng Tử Tình không có nắm tay hắn.
“A Kiệt… Thực xin lỗi! Hôm nay em là tình nhân một ngày của đại tiểu thư, cho nên…”
Tình nhân một ngày! Là vì lý do tình nhân một ngày sao?! Tay cứng ngắc thu trở về, Hàn Kiệt miễn cưỡng giơ lên một nụ cười, xoay người cô đơn rời đi, nhìn thân ảnh Hàn Kiệt rời đi, trong lòng Tử Tình hạ một quyết định, trừ khi Hàn Kiệt không yêu nàng, nếu không nàng sẽ không bao giờ buông tay Hàn Kiệt.
Nhìn sườn mặt Tử Tình, Dạ Hi biết chính cô lại thua một lần nữa, tuy rằng hiện tại Tử Tình ở lại bên cạnh cô, nhưng cũng vì lý do làʍ t̠ìиɦ nhân một ngày
Sau đó Dạ Hi miễn cưỡng nắm tay Tử Tình rời đi, cô không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại chỗ này nữa, nghĩ đến lại làm trong lòng Dạ Hi ghen tỵ, giống như đổ thêm một thùng xăng vào đám lửa đang cháy hừng hực.
“Đại tiểu thư… Chúng ta đi xem phim đi!”
Hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình của mình, Tử Tình nở một nụ cười với Dạ Hi, đây là điều mà tình nhân nên làm,
Ngồi trên ghế nhưng cô không có cảm giác thoải mái, không có chút hứng thú với bộ phim đang chiếu, Dạ Hi nghiêng đầu, nhìn Tử Tình bên cạnh, khuôn mặt này, là khuôn mặt cô nhớ thương, thế nào cũng quên không được dung nhan xinh đẹp, nhớ lại mới ngày nào, Từ Nghị làm cô tức giận, khi đó thật là muốn gϊếŧ Từ Nghị để giải tỏa buồn bực trong lòng, không nghĩ tới vì thế mà gặp người có diện mạo giống Lan, nhìn gương mặt ấy, lòng của cô lại lần nữa nhảy lên, điên cuồng vội vàng, làm cho cô biết mình vẫn còn sống.
Hiện tại thì Tử Tình bên cạnh cô, nhưng cô không thể hiểu được tâm tư của Tử Tình, rõ ràng Tử Tình có cảm giác với cô, nhưng vì sao khi cô gần gũi Tử Tình thì nàng lại chạy xa khỏi, đương nhiên Hàn Kiệt cũng là một nguyên nhân, nhưng trừ nguyên nhân đó ra thì cô hoàn toàn không hiểu rõ…
Cảm giác được ánh mắt nóng rực, làm Tử Tình cũng không thể tập trung xem phim, nàng quay đầu, ở ánh sáng mờ ảo của rạp chiếu phim, cặp mắt u buồn cùng con ngươi đen của Dạ Hi hiện rõ trước mặt nàng, nồng đậm đau thương, mỗi khi chống lại đôi mắt kia, nàng thực sự rất đau lòng, nàng muốn Dạ Hi có thể bỏ đi tầng đau thương kia, nếu gặp đại tiểu thư sớm hơn một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ không giống như vậy, nàng có thể nói với Dạ Hi, kỳ thật nàng rất thích Dạ Hi, mê luyến cô đến nhường nào.
“Ở lại bên cạnh tôi, đừng rời xa tôi được không?!”
Âm thanh nhẹ nhàng mang theo ưu thương, như đang thỉnh cầu nàng, không giống với lời Dạ Hi nói ra, Tử Tình mơ màng nhìn vào mắt Dạ Hi, có phải nàng đang mơ hay không, nàng cảm thấy trong mắt Dạ Hi, không phải là nàng, mãi cho đến Dạ Hi ấm áp xoa gương mặt nàng, nàng mới hồi phục tinh thần lại, cúi đầu không nói.
“Không được nghĩ tới hắn”
Ngữ khí Dạ Hi đột nhiên hung dữ, Tử Tình vẫn cúi đầu không nói, đối với cảm xúc thay đổi của Dạ Hi, nàng cảm thấy khó hiểu.
“Làm người yêu của tôi được không?”
Tử Tình hơi kinh ngạc, nhắc nhở Dạ Hi biết cô không khống chế được cảm xúc, vì vậy cô giữ bình tĩnh, tránh làm Tử Tình sợ hãi.
Tử Tình nghe đại tiểu thư nói cảm thấy khó hiểu, không phải hiện tại nàng đang là tình nhân của đại tiêu thư hay sao?
“Tôi muốn em làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, không chỉ có hôm nay, ngày mai, sau này, rồi sau này nữa, trong lòng của em chỉ có tôi, trong mắt em chỉ thấy tôi, hiểu không?”
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tử Tình, Dạ Hi bá đạo tuyên bố, ánh mắt nhìn Tử Tình không cho nàng có ý định kháng cự.
“Đại tiểu thư… nhưng em cùng A Kiệt…”
“Không được nhắc tới Hàn Kiệt, cũng không cho gặp lại hắn”
Dạ Hi nói, không phải đùa giỡn mà là khẳng định, Tử Tình nhìn Dạ Hi thay đổi 180 độ, vẫn có cảm giác không đúng, đại tiểu thư luôn luôn ôn nhu, cũng thật săn sóc, vì sao hôm nay lại?! Minh Nghi từng nói qua nàng cảm thấy Dạ Hi không giống như bề ngoài, chẳng lẽ là ý này sao?!