Chương 22: Thật Xin Lỗi

Tần Thu Dung sợ hãi đến nỗi hoa dung thất sắc, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn Tĩnh Vương, giây tiếp theo nước mắt đã như từng hạt châu lã chã rơi xuống.

Phía sau một vị lão công công vội vàng chen lên, ông là nô tài từng hầu hạ thái thượng hoàng, địa vị trong cung tuyệt đối không nhỏ.

Nửa đời người chôn vùi trong Tử Cấm Thành, còn có gì mà nhìn không thấu, ông chỉ liếc mắt qua đã biết hắc bạch ra sao.

Nhưng hoàng hậu đã gửi gắm, Tần tiểu thư tương lai rộng mở...

Chim chọn cành cao mà đứng, chỉ có thể trách Tiêu công tử không may mắn thôi.

"Bái kiến Tĩnh Thân Vương.

Lão nô cùng Tần tiểu thư phụng ý chỉ của bệ hạ mang điểm tâm đến cho ngài.

Việc vừa rồi ắt hẳn Tần tiểu thư ngộ nhận Tiêu công tử là nô tài trong phủ, lại cả gan mạo phạm thân thể vương gia, trong lúc cấp bách mới có phản ứng như vậy.

Nàng tuổi còn nhỏ, ngây thơ trong sáng nào có ác tâm hại người.

Chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ, kính xin vương gia và Tiêu công tử nể mặt hoàng thượng, hoàng hậu mà rộng lượng bỏ qua..."

Tần Thu Dung bối rối vò khăn lụa, điềm đạm đáng yêu hướng Tĩnh Vương cầu xin.

"Bác ca ca, Dung nhi biết lỗi rồi...

Dung nhi thật sự không phải cố ý đâu.

Là do vị công tử này hành động kì lạ, đường đột mới làm Dung nhi nhận nhầm...

Bác ca ca tha lỗi cho Dung nhi có được không..."

Đội ngũ công công, tỳ nữ phía sau đã đuổi kịp, trên tay bưng thực hộp bệ hạ ngự ban oai phong lẫm liệt mà đứng, đều dùng ánh mắt lên án chỉ trích nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu công tử thật không còn gì để nói.

Nhìn xem thuở đời có tiểu tam nào ngang trái như hắn không?

Người ta xuất ra từ hoàng cung lại còn là thân tín của đế - hậu, có tư bản ngang ngược, kiêu ngạo thật sự. Một bên dùng hoàng thượng, hoàng hậu chèn ép, một bên mở miệng xin lỗi lại đổ hết sai lầm lên người hắn.

Kẻ khóc lê hoa đái vũ, đáng thương tội nghiệp, thút thít cầu xin không phải nên là hắn sao?

Chính thất các ngươi diễn, tiểu ủy khuất các ngươi cũng tranh diễn thì tiểu tam như hắn còn có thể làm gì?

Tiêu Chiến chán nản muốn từ trong lòng Tĩnh Vương bò lên, oan ức này xem ra chỉ có thể nhịn, không muốn nhịn cũng phải nhịn...

Người ta gọi "Bác ca ca" thân thiết như vậy mà.

Hắn một thân một mình, thấp cổ bé họng còn có thể nói gì khác đây...

Còn may là xem như thành công ngăn cản nam chủ một lần "thân mật tiếp xúc", dù sao cũng còn bên má kia lành lặn, cùng lắm lại đưa ra cho người ta đánh tiếp mà thôi.

Bất ngờ một bàn tay to lớn cứng rắn như gọng kiềm bất ngờ khóa chặt hắn lại không cho hắn rời khỏi, tay kia đặt vào lưng không ngừng ấm áp vỗ về như muốn an ủi: Đừng sợ...có sư huynh ở đây, sư huynh lấy lại công đạo cho ngươi...

Tĩnh Vương thái độ lạnh nhạt, mặt không hiện biểu cảm quan sát đám người. So với khuôn mặt sát khí ban nãy đã hòa hoãn hơn rất nhiều khiến không ít kẻ trong lòng âm thầm đắc ý.

Nhưng chỉ có đám ám vệ vương phủ mới biết, đây là biểu cảm của chủ nhân bọn họ khi tức giận đến đỉnh điểm, không còn muốn gϊếŧ người mà chính là muốn Diệt. Cỏ. Tận. Gốc!!!

[Hệ thống: hảo cảm của nam chủ đối với Tần Thu Dung 0]

Tiêu Chiến nghe 60 điểm hảo cảm trong một giây bay mất còn chưa hết kinh ngạc, đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ người nam chủ phát ra, vội vàng níu lấy cánh tay y, điên cuồng lắc đầu ra hiệu: Đùa, đó là người của Đế - Hậu đấy, nam chủ ngươi tính vì ca mà tạo phản thật sao?...

Nếu ngươi thật sự làm vậy...ca...ca nguyện ý...

Suy nghĩ miên man của tiêu công tử còn chưa chấm dứt đã bị tiếng la hét om sòm từ phía ngoài đánh gãy:

- Mau, mau, tránh đường cho Bình An hầu!!!

- Tam điện hạ đến, tránh ra tránh ra!!!

- Nước sôi, nước sôi, né né né ra hết!!!

(Đầu Tiểu Thất lập tức xuất hiện 2 cục u tổ bố được tạo ra bởi bàn tay đồng bọn. Ám vệ cũng phải có văn hóa, biết chưa???)

Vương Nhiên có người mở đường, một thân bạch y băng băng đi tới.

Bước vào bên trong một lời cũng không lãng phí đã tiến lên đạp Tần Thu Dung ngã chổng vó, trực tiếp xông lên đánh tới tấp: Cho ngươi dám đánh tiểu tướng công, cho ngươi dám mắng huynh ấy, cho ngươi khi dễ huynh ấy, cho ngươi thích giả vờ khóc lóc, ta không đánh ngươi kêu cha gọi mẹ thật có lỗi với thuốc của thái y mấy hôm nay bồi bổ ta...

Vương Nhiên mới không cần biết mấy kẻ này là người của ai, quyền to chức trọng đến mức nào.

Y chỉ biết trên đời này tiểu tướng công là người tốt với y nhất, y lại là người sắp chết... y còn có gì cố kỵ nữa đây...?

Cho dù có lập tức bị ngăn cản cũng phải giúp tiểu tướng công đòi lại món nợ cái tát kia.

Đánh một cái là hòa, thêm một cái là lời một cái.

Không thiệt!!!

Tần Thu Dung vừa đau vừa sợ, hình tượng gì cũng không giữ nữa, bên bò bên trốn bên la hét thất thanh.

Lúc này mọi người mới tỉnh thần lại.

Phút trước còn là thiếu niên trích tiên dung mạo tuyệt trần, phút sau đã xắn tay áo nhào vào đánh người. Lực đánh sâu vào đầu quá lớn, khiến quần chúng xung quanh tập thể chấn động não, không cách nào theo kịp tiết tấu sự việc.

Lão công công hốt hoảng muốn kêu nô tài tiến lên ngăn cản, nhìn lại đã thấy người bên mình bị thị vệ vương phủ bao quanh, bóng kiếm sáng loáng, cả đám mặt xanh trắng run rẩy quỳ ở đó.

Lão vội vàng quay sang hướng Tĩnh Vương, chỉ thấy vị kia dùng ánh mắt như xem một con kiến nhìn lão, uy nghiêm còn hơn bệ hạ mấy phần, thái thượng hoàng cũng không so được...

Chân lão khụy xuống, một câu van cầu cũng không dám nói ra...

Lúc này Tĩnh Vương tâm bình khí hòa lên tiếng.

"Bình An hầu hiếm khi có nhã hứng như vậy, cứ để đệ ấy chơi đùa tận tình thoải mái một chút..."

Cố ý hành hung đánh người lại được vương gia nói ra nhẹ nhàng là chơi đùa. Đó là muội muội ruột thịt của đương kim hoàng hậu, là thiên kim của Tần gia, có người dám đùa trên đầu thái tuế vậy sao?

Sự thật chứng minh là có, không chỉ đùa bình thường mà phải đùa chết mới thôi...

Kiếm sắc bén kề trên cổ, đối phương lại là hầu gia hoàng thượng ngự phong, phía sau còn có một vị thân vương chống lưng. Cho đám nô tài thêm 10 lá gan nữa cũng không dám cản trở.

Vương Nhiên tuy là nam tử nhưng sức mạnh không lớn, Tần Thu Dung lại không phải dạng nữ tử yếu đuối bình thường, tuy miệng vẫn la hét kêu gào nhưng thực tế trúng đánh cũng không có mấy cái.

Như thế sao có thể đủ làm Tĩnh Vương hài lòng?

"Tiểu Thất, Tiểu Bát coi trọng hầu gia, đừng để đệ ấy quá sức, vui đùa cũng phải có chừng mực..."

Tiểu Thất, Bát vừa nghe lệnh lập tức xông vào trận chiến, ngoài miệng liên tục gọi "hầu gia cẩn thận", "hầu gia bình tĩnh"...

Nhưng sau mỗi tiếng cẩn thận, bình tĩnh đều cố ý vô tình đẩy mặt Tần Thu Dung vào tầm đánh của Vương Nhiên, muốn trốn cũng không còn đường trốn.

Đánh người không đánh mặt?

Không! không! không! không!

Đánh nữ nhân ác độc chính phải đánh mặt mới đủ sung sướиɠ thỏa mãn a.

Chỉ mới xoay vài vòng Tần Thu Dung đã tóc tai tán loạn, mặt mũi bầm dập, sưng như đầu heo, mắt xanh mắt tím...

Lần này thì đúng là thật sự gào khóc kêu cha gọi mẹ rồi.

Vương Nhiên đánh đến đau mỏi cả 2 tay mới hả dạ buông người ra.

Y vừa quay sang muốn khoe khoang thì thấy Tiêu Chiến đang há hốc mồm nhìn chằm chằm vào mình.

Trong lòng y chợt sợ hãi, lo lắng đến mức không dám ngẩng đầu lên: Có phải Nhiên Nhiên lại gây họa cho tiểu tướng công rồi không? Huynh ấy sẽ không cảm thấy Nhiên Nhiên không ngoan, Nhiên Nhiên phiền phức chứ...?

Y ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh Tiêu Chiến cúi đầu nhận lỗi, 2 mắt đỏ hoe chực khóc đến nơi: Tiểu tướng công đừng ghét bỏ Nhiên Nhiên mà, sau này Nhiên Nhiên tuyệt đối sẽ không đánh người nữa...(Trừ nữ nhân xấu tính ức hϊếp tiểu tướng công. Ưm, Bát ca ca nói đó là yêu nữ, không phải người, có thể thoải mái mà đánh.)

Tiêu Chiến thật ra là bị Vương Nhiên bộc phát sức mạnh dọa hoảng hồn.

Hắn là người biết rõ nhất đứa trẻ này yếu ớt đến mức nào.

48 điểm sức mạnh, so với nữ nhân phòng khuê còn không bằng...

Đứa trẻ ngốc vì hắn có thể làm đến mức này hắn rất cảm động, sao có thể trách cứ gì y kia chứ.

Thật may mắn thuốc tăng cường sinh lực chữa khỏi được cho y. Hắn đã có 3 viên, chỉ cần cố gắng thêm một chút thì hắn có thể giúp y sống đến bạc đầu giai lão, hưởng thụ đủ ngũ vị nhân sinh.

Vừa nghĩ đến giá thuốc, ánh mắt Tiêu Chiến lại len lén dán chặt vào đôi môi mềm mượt ngay trên đỉnh đầu, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Da mặt đã mịn màng như thế rồi không biết xúc cảm ở môi còn mềm mại ngọt ngào đến mức nào...?

Lúc này Tần Thu Dung đã được Thất, Bát đỡ quỳ lên, khóc lóc thê thảm lê lết lại gần, liên tục hướng Tĩnh Vương tha thiết kêu gọi "Nhất Bác ca ca..."

Lúc xinh đẹp mỹ miều còn chưa thể khiến vương gia động lòng, đầu heo di động lại ảo tưởng muốn người thương xót.

Thật không biết nên khen Tần tiểu thư tự tin vô đối hay ngu ngốc cực hạn.

Dù là cái nào thì Tần Thu Dung đã xưng thứ hai chẳng còn ai dám xưng thứ nhất... - nhóm 3 tiểu ám vệ "nhìn thấu hồng trần" âm thầm cảm thán.

Tĩnh Vương vẫy gọi Vương Nhiên đến bên mình, xoa xoa đầu y nhẹ giọng cười hỏi.

"Tam đệ ngươi có mệt không? Tay có đau không?"

Vương Nhiên không hiểu vì sao Bác ca ca lại hỏi như thế, nhưng thấy Bác ca ca không tức giận, Chiến ca ca còn lén hướng y cười liền vui vẻ trở lại, thành thật trả lời.

"Mệt lắm luôn, tay đệ còn rất đau..."

Tần Thu Dung nghe những lời này thật muốn nhảy dựng lên chửi bới, loại người trơ trẽn nào đánh người còn than đau tay?

Nhưng rất nhanh nàng đã biết người nhà họ Vương không có phũ nhất, chỉ có càng phũ hơn mà thôi...

"Tiểu Cửu ngươi áp giải Tần tiểu thư về Tần phủ, truyền ý chỉ của ta đến Tần gia chủ.

Tần Thu Dung ngang ngược hống hách tự ý xông vào vương phủ, mưu đồ gây rối. Không chỉ ra tay đánh người còn làm tổn thương Bình An hầu, khinh thị hoàng tộc. Nay nể tình Tần gia nhiều đời trung tâm nên tử tội miễn trừ. Chỉ phạt bồi thường tổn thương tinh thần và thuốc men chữa trị mà thôi.

Bồi thường...2 vạn lượng hoàng kim đi.

Dược vật trong kho Tần phủ loại nào bồi bổ được, có giá trị cứ đem hết về.

Nếu Tần gia chủ không thuận ý cứ đưa nàng ta đến hình bộ, xử theo vương pháp."

"Thuộc hạ tuân lệnh!!!"

Trừ 3 ám vệ hiểu rõ vương gia nhà mình, tiểu Nhiên Nhiên không hiểu về giá trị hoàng kim, Tiêu Chiến bận đắn đo "làm hay không làm", còn lại tất cả mọi người đều kinh ngạc đến sắp rơi tròng mắt ra ngoài: Vương gia ngài sao có thể đổi trắng thay đen đến như thế, là ai bị đánh biến dạng, là ai mới cần chữa trị nha?

2 vạn lượng hoàng kim, tất cả dược vật có giá trị trong kho Tần phủ...cái này...cái này khác nào cướp mất nửa gia tài Tần gia?

Đem nửa gia tài đổi về một nữ nhi ngu ngốc, lại còn là không đổi không được.

Tội khinh thị hoàng tộc chính là tử tội tru di tam tộc a...

Quần chúng còn chưa kịp tiêu hóa xong tin tức này, vương gia đã bồi tiếp tin tức khác chấn động hơn.

Y từ tốn lấy trong ngực ra một lệnh bài, ném cho Tiểu Thất, ra lệnh.

"Ngươi áp giải tất cả bọn chúng và cầm binh phù của ta nhập cung, tâu rõ mọi việc với bệ hạ, giúp ta chuyển lời thăm hỏi tới bệ hạ.

"hoàng huynh là muốn quản binh lực cả nước hay muốn quản tốt người bên cạnh mình?

Vương phủ của ta không phải quả hồng mềm, để ngưu quỷ, xà thần chốn hậu cung muốn niết vuông, niết tròn thế nào cũng được."

Binh phù nộp lại cho bệ hạ, tuyệt đối không được cầm về, xong việc trở lại phục mệnh."

Nói rồi y nhìn sang tiểu sư đệ, vẫn nhớ hắn sáng giờ chưa ăn chút gì, điểm tâm trong cung quả thật sắc hương vị câu toàn, những món đó hắn chắc chắn sẽ thích...

"Điểm tâm kia...để lại đi..."

"Thuộc hạ tuân lệnh!"

Lão công công ngã xuống đã không gượng dậy nổi. Xong rồi xong rồi, mạng già tới đây xem như tuyệt rồi...

Ai ngờ được rằng binh phù không ở trong tay hoàng thượng mà lại trong tay Tĩnh Vương?

Vật quý giá như thế mà ngài ấy nói ném là ném, nói trả là trả...

Người dám ném binh phù còn sợ cái hư danh ảo tổng quản công công của lão sao...?

Đến hoàng thượng ngài ấy còn dám chất vấn kia kìa...

Lão hối hận, thật hối hận, thật là tự tìm đường chết không thể sống mà...

Tĩnh Vương nhìn sang đệ đệ nhà mình đứng ngay cạnh bên đang khoa tay múa chân nhỏ giọng kể lể với tiểu sư đệ, chân mày bất giác nhíu lại.

Ban nãy rõ ràng còn rất an tĩnh đáng yêu, hiện giờ lại ồn ào thực làm người ta khó chịu...

"Tiểu Bát, đưa Bình An Hầu trở về viện nghỉ ngơi, truyền thái y kiểm tra kỹ càng cho đệ ấy.

Phát lệnh tập hợp khẩn cấp đi"

"Vâng, vương gia"

Vương Nhất Bác ra một loạt mệnh lệnh rất nhanh đã được chấp hành, trong viện lúc này chỉ còn lại y và Tiêu Chiến.

Hắn bên má bị đánh đã không còn đau, nhưng vẫn hơi sưng đỏ.

Ngồi cả buổi trong lòng vương gia trước mặt bao người thì không thấy thế nào, lúc chỉ còn 2 người lại ngại ngùng bối rối.

Hệ thống đã thông báo hoàn thành nhiệm vụ, cũng nên về thôi..

"Sư huynh...ta..ta cũng đi..."

Tĩnh Vương chậm chạp không muốn buông tay thả người, y vươn tay lên chạm nhẹ bên mặt bị thương kia, ánh mắt chăm chú, tiếng nói rất khẽ bao hàm vô hạn tự trách...

"Thật xin lỗi..." đã không bảo vệ tốt ngươi...

------------------

Hôm qua có mấy bạn khen mình làm mình high lắm nè.

Hôm qua còn có bạn đề cử giúp Tiểu Tam nữa.

Tèn tén ten, nên hôm nay lại có chương mới rồi này!!!

Đấy, mình dễ thương vô cùng, chúng ta cứ yêu thương lẫn nhau là mình chăm chỉ viết fic, không để các bạn phải chờ lâu đâu ☺️