Chương 2: Ghen tỵ

” Lớp trưởng, lớp trưởng?”

Dung Dữ cảm thấy mình đã nghe thấy giọng nói của Chúc An , giọng nói đưa người lạc vào rừng sương mù như nghe được tiếng yêu tinh gọi mặc dù không muốn đi nhưng chân vẫn không khống chế được đi tới cô.

Tằng Mậu nhìn Dung Dữ nhìn anh cúi đầu cứ tưởng cậu đang viết gì đó , đi tới Chúc An nói: ” Để tớ giúp cậu đi giao bài tập.”

Chúc An đem bài tập trên tay đưa cho Tằng Mậu cô mơ hồ có thể khẳng định được Dung Dự có rất nhiều thành kiến với cô, nếu không thì sao cô cố ý đưa bài tập bằng hai tay nhưng cậu lại không nhận?

Chờ lúc Chúc An xoay người đi, Dung Dữ mới từ trong giấc mơ đem qua hồi phục lại tinh thần, cậu vừa nhớ lại giọng nói nhẹ nhàng của cô khi phát tiết ở trong mơ, trong mơ cô từng chút một bò lên giường cậu , ngón tay trên ngực cậu chuyển động từ từ đi xuống dưới, nằm trên người cậu giọng nói nhẹ nhàng phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Cậu mơ hồ chìm đắm trong mơ!

Cô say mê cậu và cậu cũng có được cô!

Nhưng thực tế thì không như vậy, căn bản một câu cậu cũng không dám nói với cô.

Tằng Mậu đem bài tập của Chúc An đi sao đó quay lại, nhìn vào đôi mắt của Dung Dữ quay qua nói nhỏ với tên ngốc Trịnh Hàng :” nhìn Dữ Ca như đang tưởng tượng cái gì đó cứ im lặng nãy giờ.”

” Còn có thể nghĩ ra cái gì ngoài con gái nữa chứ!” Tằng Mậu không tin: “Dữ Ca nghĩ đến con gái! Tớ không tin đâu!”

Chúc An cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo sáng sớm đã bị Dung Dữ ghét bỏ thì không nói đi, còn cái điện thoại ở trong giờ học lại kêu lên làm cho lão Dương có 5.0 thị lực, hai mắt chính xác nhìn cô còn kêu cô sao giờ học cùng lớp trưởng tìm lão để nộp điện thoại.

Như vậy chưa tính là xui nhất đi cao thủ như cô có thể tìm cách. Nhưng cái thảm nhất là cùng lớp trưởng đi từ phòng học đến văn phòng trong lúc đi cô nhất định sẽ bị cậu đem khí lạnh từ từ chìm xuống nền đất.

————————-

Sau tan học.

Dung Dữ đi phía trước, Chúc An đi phía sau cắt cậu ba mét.

Từ góc độ của cô nhìn cậu, Dung Dữ thân cao và chân dài dáng người rất cao ngoại trừ có cái ót tinh xảo xinh đẹp.

Chúc An trong lòng thầm nghĩ lớp trưởng Chắc làm mặc đồ này nên gầy. Nếu cởi đồ ra chắc sẽ có da có thịt, nhìn bả vai kìa, còn vòng eo và đôi chân nữa thật là muốn sờ lên một lần mà!

Đột nhiên Dung Dữ dừng lại làm cho Chúc An theo phía sau cũng dừng lại và nhìn cậu.

Thời gian đang quay đột nhiên chậm lại Chúc An mơ hồ nhận thấy sườn mặt của cậu rất hoàn hảo, mũi cao, khóe mắt hơi hơi giơ lên đôi môi hơi hồng, trên khuôn mặt có những tia mặt trời chiếu vào nhưng lại bị sườn mặt ngăn cản tạo thành một tầng viền vàng.

Mẹ nó, thật đẹp !

Dung Dữ đâu?

Trong lòng điên cuồng rung động nhưng phải nhịn xuống dùng giọng nói bình thường nói với thiếu nữ phía sau nhưng Chúc An lại nghe ra nó vô cùng lạnh lùng.

“Đi nhanh một chút!” Cậu nói

Chúc An nghĩ thầm nếu chân của cô mà dài như chân cậu ta thì chắc cũng có thể đi nhanh như vậy.

Hai người vẫn cứ một người trước một người sau mà đi nhưng trước mắt Dung Dữ là một người cậu vô cùng không thích gặp ngay lúc này, chính là Hạ Thời Dư.

Hạ Thời Dư hơi nghiêng người đi qua Dung Dữ, giang tay ôm lấy Chúc An ,Chúc An bị ôm bất ngờ có chú hoảng sợ ,Hạ Thời Dư cười hì hì, nhìn xung quanh không có lão sư liền ấn lên má của Chúc An mấy cái hôn liên tiếp.

Dung Dữ quay đầu lại, căng thẳng nhìn vào bọn họ mới hồi sáng nghe tên Tằng Mậu tám chuyện nói thấy Hạ Thời Dư và Chúc An hôn môi ở trước mặt giáo viên âm nhạc, cậu không tin, ngay lúc này lại được chính mắt thấy.

Cậu ghen tỵ đến mức muốn gϊếŧ người!

Chúc An không muốn công khai tình cảm trước mặt mọi người và làm những động tác thân mật trước mặt người khác, thấy Dung Dữ nhìn mình bằng con mắt lạnh lùng và không vui, lúc này cô có chút xấu hổ.

Cùng Hạ Dư Thời nói vài câu rồi đẩy cậu ta ra rồi đi về phía trước.

Hạ Dư Thời quay đầu lại, nhíu mày nhìn cậu bằng ánh mắt khıêυ khí©h.

Sắc mặt của Dung Dữ kcô hơn nhiều.

Đi đến cửa lầu thang, cuối cùng nhịn không được mà kéo cô vào phòng thiết bị thể dục.

” Lớp trưởng ” Chúc An không thể giải thích được cái tình huống này , cô bị Dung Dữ ấn vào đầy bụi của phòng thiết bị.

Dung Dữ mở miệng nói, trong giọng nói có chút yếu ớt và khẩn cầu mà chính anh cũng không cảm nhân được ” cậu thích cậu ta ở đicô nào?”

“A” Chúc An có hơi ngơ ngát ,không hiểu Dung Dữ đang nói cái gì.

“Cậu thấy tôi không được sao?”

Chúc An lại càng không hiểu: ” Cái gì …không được ?”

Dung Dữ cúi đầu khuôn mặt có hơi mệt mỏi và có chúc bực bội bất an, Chúc An bị cậu làm cho đầu óc cứ rối bời đưa tay len để phía trán anh.

“Có phải cậu bị sốt rồi không”

Tay của thiếu nữ gần sát mặt anh ,cùng cậu ở khoảng cách rất gần giống như có một ngọn lửa ghen tỵ đối chiến với Dung Dữ làm cậu giật mình lùi về phía sau.

“Không có gì, đi thôi.”

Chúc An nhìn bóng dán của Dung Dữ xa dần, cuối cùng cũng yên tĩnh, tự nghĩ trong đầu là việc gì.

Chuyện này, càng ngày có hứng thú.

…….

” Đi học là thời gian để em nhắn tin à, Chúc An đây là năng lực của em sao? ” Lão Dương ngồi ở trên ghế sửa chữa bài tập,cũng không ngẩng đầu lên nhìn mà dạy bảo Chúc An.

Chúc An cười hì hì cầu xin: ” Thầy à, thật sự là cô không có nhắn tin, vừa nãy là mẹ cô nhắn tin nói sau khi tan học về ghé siêu thị mua một bịch muối.”

Lão sư ngẩng đầu lên: ” Cô nghĩ tôi là đồ ngốc à ? Dung Dữ, đem tin nhắn của Chúc An đọc lên.”

Lời vừa thốt ra, toàn bộ văn phòng đều rơi vào yên lặng vài giây, không ít học sinh ngẩng đầu chờ đọc tin nhắn của Chúc An ,nói không chừng chính là tin nhắn thổ lộ tình cảm, ai mà không nghĩ đến cảnh náo nhiệt ấy chứ.

Dung Dữ cùng Chúc An ngạc nhiên.

“Mau đọc. ” Thầy Dương thúc giục.

Chúc An đưa điện thoại cho Dung Dữ.

Dung Dữ nhận lấy điện thoại của cô ,nhấn nút home, màn hình khóa là một con mèo Mỹ, cậu biết nó là thú cưng của Chúc An tên là Guitar.

“Mật khẩu ” Dung Dữ đem điện thoại đưa cho Chúc An nhưng cô không nhận lại mà còn nghĩ ra cái gì đó nhón chân lên đưa môi đến gần tai anh

“0720 nhớ kỹ nhé.”

Dung Dữ cảm nhận được hơi thở của Chúc An hơi thất giống một con xà yêu quyến rũ người khác từ phía lỗ tay chui vào cơ thể.

Thân thể cậu cứng ngắc, trên mặt không còn thái độ thờ ở như trước.

Mở điện thoại lên cho máy móc hoạt động và đọc lên: ” An An tan học học mua một bịch muối đem về nhà”

Cuối cùng thì mọi người cũng không có kịch để xem, Chúc An bị giáo huấn một trận rồi được đem điện thoại cùng về ,cũng chỉ bị phạt trực nhật một tuần thôi .

Hai người vẫn cùng nhau về phòng học, nhưng lại là bước đi bằng nhau, không phải là bước chân của Dung Dữ chậm lại, là Chúc An cố ý đuổi kịp Dung Dữ.

Vẫn là ở phòng thiết bị, Chúc An kéo Dung Dữ vào, cũng là ở chỗ cũ, chẳng qua là đổi ngược thân phận mà thôi.

“Lớp trưởng ” Chúc An cười thật giống như hồ ly nhỏ: “Tại sao lại bao che cho tớ nhỉ? ”

Tim của Dung Dữ lúc này muốn nhảy ra khỏi lòng ngực giờ phút này cũng không giữ được thái độ thờ ơ được nữa ,đôi chân cứ tiếp túc lùi về phía sau cho đến khi đυ.ng đến vách tường rồi mới dừng lại ” Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì hết.”

“Tin nhắn đó.” Chúc An không chịu nhường nhịn mà đi tới trước mặt cậu ,khoảng cách của hai người chỉ cách nhay có một bước chân, thâm chí Dung Dữ có thể ngửi được hương thơm dễ chịu của cô.

” Mẹ tớ không bao giờ gọi tớ là An An và cũng không nhắn tin kêu tớ về mua muối “

Câu tin nhắn cũng là do cô tự bịa đặt ra.

“Lớp trưởng cậu thích tớ đúng không? “Chúc An suy nghĩ rồi nói ,cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dần đỏ của Dung Dữ, cảm giác càng ngày chính xác, đột nhiên cô bắt lấy tay mình để ngay ngực trái của cậu.

” Thịch thịch thịch ” tiếng tim đập của cậu mãnh liệt như những hạt nặng hạt thi nhau rơi xuống.

Dung Dữ dù một cậu cũng không nói được ,cậu nhìn khuôn mặt mà cậu ngày đem thương nhớ, nhìn đến cặp mắt lừa dối và đào hoa ấy cậu chỉ biết mở miệng thở dộc ,một câu cũng không dám nói.

Chúc An không cần cậu trả lời ,mà chỉ nhìn vào hành động của cậu cũng hiểu được.

“Nhưng tớ đã có bạn trai rồi nha~” nói rồi Chúc An kiêu ngạo đi ra ngoài.

Ở bên trong cửa, tay của Dung Dữ để ở trên ngực, hô hấp càng ngày âm trầm.

Ngoài cửa, Chúc An hình như vẫn còn cảm nhận được cơ bắp và bộ ngực của cậu ta thật đẹp.

Chậc chậc chậc, Chúc An không được cảm thấy nam thần cấm dục là tiểu khả ái, cơ ngực cảm xúc quá đã ,thật muốn xé áo sơ mi của cậu ta ra ở khoảng cách gần mà sờ hết.

————————————-

( trong mơ hằng ngày của Dung Dữ)

Phòng thiết bị luôn luôn có người ra vào để lấy dụng cụ học thể dục, cách một tấm gỗ to phía trên được lót bằng miếng vải màu xanh bọt biển,Dung Dữ bị Chúc An đẩy ngã xuống.

Chúc An hôn lên đôi môi của anh ,dùng đầu lưỡi phấn nộm để câu lên hàm răng của cậu, tay phải nhẹ nhàng lên cởi từ nút áo cậu ra.

Nhưng chỉ cởi đến cúc áo thứ hai, tay cô đi vào bên trong, dùng lòng bàn tay cùng ngón tay đùa giỡn đầu ti màu hồng xinh đẹp của cậu.

Cậu nhịn không được mà kêu lên thành tiếng, Chúc An thở ra hơi thở dài licô lên vành tay của cậu: ” Lớp trưởng, đừng có kêu lên tiếng, nếu không sẽ bị phát hiện nha ~”

Cuối cùng thì áo sơ mi của cậu cũng bị cởi ra hết, hiện ra vòng eo rắn chắc của thiếu niên nhưng quần áo của cô lại rất chỉnh tề vì chỉ ngồi trên ngồi trên hông cậu, chỗ cách nhau ở quần áo đè nặng một chỗ.

Dung Dữ run rẩy, cách quần áo đυ.ng vào cô làm cậu phấn khích rất nhiều, tay không khống chế được mà sờ xuống eo của Chúc An thì bị cô đánh một cái.

” Làm sao vậy? ” Cậu uất ức hỏi.

Chúc An cằm hơi giơ giơ giống như có một sự kiêu ngạo và một chúc khinh thường: ” Cậu không xứng “

Dung Dữ không thấy câu nói bày làm mình khó chịu mà ngược lại thấy rất đúng.

Cô chạm vào cậu là một sự ân huệ cao cả nhất của cuộc đời cậu ngoài ra cậu không nên có ước mơ sâu xa.

Cuối cùng cô kéo khóa quần cậu xuống giải tỏa du͙© vọиɠ cho cậu, đôi tay mcô mại, khuôn ngực phập phồng theo từng nhip lên xuống tóc dài cô xõa xuống lại bị cô dùng đôi tay tcô ra sau đầu.

Xinh đẹp chẳng gì sánh được cả.

Dung Dữ hận không thể chết ngay thời điểm này.

Thức dậy, lại phải đổi khăn trải giường và thay qυầи ɭóŧ.