Chương 3: Cá cược

Chỉ ở với nhau trong một tuần ngắn ngủi, Chúc An và Hạ Thời Dư đã chia tay nhau. Cái này chính là để mọi người mở rộng tầm mắt ra, Hạ Thời Dư trước sau gì cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng ở trường vậy mà vẫn không thể lên mặt trước Chúc An.

Mạch Nhạc Nhạc vui vẻ, tươi cười gặm miếng gà. Vĩnh Thiên Tân vẫn luôn không hiểu nổi lên tiếng nói với Chúc An: “Chị à, chị nói xem chị rốt cuộc chị còn muốn như nào nữa. Hạ Thời Dư là điển hình trai đẹp mà chị vẫn không thích thì lấy đâu ra ai cho chị nữa.”

Trùng hợp thay, đúng lúc Dung Dữ đi vào phòng học. Chúc An nhìn cậu như miếng thịt kho tàu ngon miệng, cậu liếc nhìn cô rồi với bộ dạng mau chóng né tránh khiến cô không thể không cười khúc khích, thật đáng yêu làm sao.

Cằm của Dung Dữ hếch lên, đối mặt với Mạch Nhạc Nhạc nói: “Ừ .”

Mạch Nhạc Nhạc kinh hãi, đến cả miếng gà yêu thích cô đang cầm trong tay cũng không dám ăn. Cô liền áp sát vào Chúc An, nhỏ giọng nói: “Ai đây ai đây, người vừa rồi chính là Dữ Ca sao ?”

“Ừ.”

“Ừ con mẹ cậu, đó là Dữ ca, Dung Dữ đó có biết không? OK? Hiểu chưa ?”

Chúc An nhìn khuôn mặt của Dung Dữ vừa rồi đỏ ửng cả khuôn gương mặt, tự nhiên cười một tiếng rồi nhét cho Nhạc Nhạc một quả táo vào mồm rồi nói: “Cô gái nhỏ à, có muốn chơi trò cá cược không?”

Mạch Nhạc Nhạc bị nụ cười quyến rũ xinh đẹp của Chúc An làm ngơ người, mắng: “Khốn khϊếp, cậu không nên quyến rũ tôi!”

“Vậy bây giờ có cá cược hay không?”

“Cá cược thì cược liền,ai sợ ai chứ!”

Chúc An: “Nếu như tớ cưa đổ được cậu ta, cậu liền đi tỏ tình với Tạ Sơ Minh nhé.”

“Gì thế ?” Mạch Nhạc Nhạc một lúc chần chừ.

Chúc An: “Không dám à ?”

Mạch Nhạc Nhạc nổi điên : “Không dám cái đầu cậu . Tớ cho cậu một tuần, nếu cậu thất bại thì phải thay tớ viết một tháng môn toán học!”

Chúc An bình tĩnh nói: “Một tuần thì lâu lắm, chỉ ba ngày thôi.”

“Mẹ nó, Chúc An cậu lại xấu tính rồi !”

“Vậy thì thêm vào tiền đặt cược đi,cậu chẳng những muốn tỏ tình rồi còn muốn cưỡng hôn Tạ Sơ Minh còn gì.”

Vẻ mặt của Mạch Nhạc Nhạc lúc này như cô gái này có bệnh, đem đi dùm.

·········

Suốt một ngày nay, Chúc An đều không chút sứt mẻ gì, cô còn không hề muốn đi tán trai. Với lại Mạch Nhạc Nhạc đang cá cược với cô liền nhịn không được, thúc đẩy nói: “An An, đừng bảo là cậu ngại nha?”

“Cái gì?”

“Cậu phải chủ động trước , chả lẽ cậu lại đợi cậu ta tự đến chỗ cậu .”

Chúc An nhún vai, bình tĩnh nói: “Chắc chắn cậu ta sẽ tự đến chỗ tớ .”

Ôi trời, hôm nay tiểu khả ái đã không ngừng ở bên cạnh cô, khẽ kêu meo meo nhìn lén cô. Cô cũng không tin là vì sau ngày hôm qua ở phòng thiết bị thể dục, cô lập tức chia tay với Hạ Thời Dư, cậu ta làm sao mà không tìm cô hỏi rõ được.

Quả nhiên đúng như vậy, sau tiết tự học của buổi tối, tất cả mọi người đều dọn dẹp đồ của mình rồi về nhà.

Chúc An vì muốn ở lại lâu hơn chút nên cô đã đến làm trực nhật, Mạch Nhạc Nhạc cũng đến nói nói tốt là cùng làm với cô.

Chỉ có một người không biết ở lại làm cái gì mà chậm rì rì, không ai khác là Dung Dữ.

Bây giờ phòng học chỉ còn lại có ba người.

Mạch Nhạc Nhạc trơ mắt nhìn Dữ ca, người luôn lạnh lùng ít nói tới chỗ các cô.

“Mạch… Bạn học.” Dung Dữ bất chợt không nói nữa, đương nhiên đã là không nhớ rõ tên của Mạch Nhạc Nhạc mà,”Tôi có lời muốn nói với Chúc An.”

“Cái gì ?” Mạch Nhạc Nhạc sốc nhẹ, cái chổi trên tay cô rớt xuống mặt đất. Phát ra tiếng âm thanh, cô há to miệng quay đầu xem Chúc An. Chỉ thấy khóe miệng cô mỉm cười, không có biểu hiện coi đây là ngoài ý muốn cả.

Chúc An ám chỉ giơ ngón giữa lên cho cô xem, Mạch Nhạc Nhạc tinh ranh biết được liền đeo cặp sách lên về nhà.

Bên ngoài phòng học bây bầu trời rất trầm thấp, cô độc treo một hai vì sao, thâyd treo một hai viên ngôi sao. Trong phòng học, thì đèn sáng trưng , có hai nam nữ đang ôn nhu giằng co với nhau.

Chúc An ngồi ở bàn học , dùng hai cánh tay trắng trẻo mịn màng chống đỡ xuống. Mặc hai chiếc vớ màu trắng, ở đầu gối hai chân dài nhỏ xinh sáng ngời, làm mắt Dung Dữ si mê.

Cậu lấy hết can đảm xem cô, cậu vừa hoảng loạn nhưng đồng thời cũng chờ đợi thứ gì đó. Ngược với cậu, cô lại bình tĩnh cười, thậm chí còn cố ý nghiêng người về phía trước, tới gần cậu, nhẹ nhàng nói :”Chuyện gì?”

Cậu sợ hãi mở miệng, ấy thế mà không thể thành một câu hoàn chỉnh: “Ngày hôm qua, tôi…. cậu….”

Lông mi của cậu thật dài, theo con người không ngừng chớp động, giống một chiếc quạt nhỏ xinh đẹp, khiến tâm tình Chúc An cảm thấy ngứa ngáy. Hơn nữa, cậu không chỉ có lông mi đẹp mà còn có cả đôi môi, giống như hoa đào tháng ba.

Dung Dữ ngẩng đầu, nhìn về phía Chúc An, cảm thấy cô có ánh mắt lưu ly sâu nhưng không thấy đáy, cười như không cười.

Cô như là nữ vương của các vị thần, cậu là con dân duy nhất tôn thờ em.

Phải nghe lời cô, thần phục cô, thuộc quyền sở hữu của cô.

Cô giơ lên chiếc cằm trơn bóng xinh đẹp , mỗi tiếng nói, cử động đều phóng ra nhưng cử chỉ e lệ ngượng ngùng, có lúc lại hờn dỗi mê tình : “Lớp trưởng, đến cuối cùng cậu muốn hỏi cái gì đâu?”

“Tại vì sao cùng Hạ Thời Dư chia tay?” Dung Dữ thanh âm hơi trầm đi nhưng lại vẫn có chứa vài tia nói trong trẻo, rất là dễ nghe.

Chúc An cười gian xảo, “Cậu nói xem?”

“Tôi không biết.” Dung Dữ tim đập cực kì nhanh, suýt nhảy ra khỏi ngực. Cậu giống như một tên phạm nhân đang chờ thẩm phán xét xử, chờ thẩm phán gõ vang một tiếng búa.

“Cậu lại đây một chút, tớ nói cho cậu nghe.” Chúc An khoanh tay ôm ngực, hai chân vắt chéo, nữ vương giống như đang cần người hầu làm việc gì đó.

Dung Dữ không khống chế được đến gần.

“Lại gần thêm một chút.”

——-

Mới bước vào cổng trường, Chúc An đã bị Mạch Nhạc Nhạc ôm từ sau lưng, cô gái giống như là nhảy lên hết người cô.

Chúc An nhắc nhở cô :” Này này, coi chừng Tạ Sơ Minh của cậu nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của cậu nhé.”

Hiện tại Mạch Nhạc Nhạc nào rảnh quan tâm việc này, ở trên người Chúc An xuống, không quan tâm ánh mắt của bạn học xung quanh, mở miệng ríu rít tám chuyện : “Tối hôm qua vì cái gì mà không nhắn tin với tớ, Dữ ca cùng cậu nói gì? “

“Cả đêm qua tò mò không ngủ à?”

“Đương nhiên, cậu biết cậu còn không nhắn tin với tớ.”

Hai người đã cùng nhau chạy tới phòng học, một bên đem cặp sách bỏ xuống, một bên Mạch Nhạc Nhạc hỏi :”Cậu mau nói đi! Dữ ca nói gì? “

Chúc An nhớ tới bộ dạng sợ hãi trốn đi của ngày hôm qua, cô cố ý chơi Mạch Nhạc Nhạc :”Muốn biết như vậy, hỏi Dữ ca của cậu.”

“Chúc An, tớ muốn gϊếŧ cậu! ” Mạch Nhạc Nhạc bóp chặt cổ của Chúc An.

Hai người gây chuyện, một bóng người lại gần đây, là Dung Dữ.

Cậu nhìn chằm chằm tay của Mạch Nhạc Nhạc bóp cổ Chúc An, đôi mắt lạnh lùng, không khống chế được mà bỏ tay, ngại ngùng kêu một tiếng Dữ ca.

Toàn bộ mọi người ở trong lớp đều nhìn qua, rốt cuộc Dung Dữ rất hiếm chủ động tìm nữ sinh nào đó, đặc biệt là vị trí cậu ta tìm, là người trước mặt Chúc An.

Vừa mới vào cửa, Tằng Mậu cùng Trịnh Hàng cũng bị hù cho sợ.

“Dữ ca đang làm gì vậy? ” Tằng Mậu nói nhỏ hỏi Trịnh Hàng, bị Trịnh Hàng đánh một cái ở phía sau đầu :”Này, mau quay video lại !”

Vậy nên, ngày hôm nay sáng sớm, nắng sớm mờ, sạch sẽ sáng sủa, Dữ ca lạnh lùng cao ngạo của chúng ta không thể đυ.ng vào, vuốt ve cổ của Chúc An, nghiêm túc nói với Mạch Nhạc Nhạc.

“Đây là của tôi, cậu, không thể đυ.ng vào.”

——–

Dung Dữ giấc mơ h văn.

Trong phòng học, sau khi mọi người tan học, Dung Dữ khóa trái cửa, ở bên ngoài ồn ào náo động.

Chúc An ngồi ở trên bàn, váy đồng phục quá ngắn, khó khăn lắm mới che được mông. Dung Dữ đến gần, dùng cánh tay tách hai đùi trắng nõn của cô ra, cậu càng hướng về phía trước, đứng trước chỗ được tách ra hai chân của cô.

“Tôi muốn sờ.” Chúc An liếʍ môi.

“Chỗ nào?” giọng nói trầm thấp của Dung Dữ vang lên, có một chút tìиɧ ɖu͙©.

“Cơ bụng nha…”

Dung Dữ cởϊ áσ khoác đồng phục, sau đó ném ra trên mặt đất rồi mạnh mẽ cởϊ áσ sơ mi trắng.

Từng viên cúc áo cởi ra, dáng người cường tráng hiện ra không thể nghi ngờ, cơ bụng sáu múi, nhân ngư tuyến* càng khiến cho người khác yêu thích, cậu lấy tay cô dán trên bụng của mình, kêu cô cảm thấy tình cảm mãnh liệt mênh mông cậu dành riêng cho cô.

*

Chúc An cười nhẹ, bàn tay mềm mại ở chỗ ngực và bụng bắt đầu hoạt động, theo từ nhân ngư tuyến xuống dưới mà kéo dài, cho đến bắt đi thứ to lớn cách quần, khiến cho hơi thở của cậu càng ngày nặng nề.

Rốt cuộc, cậu vẫn không chịu đựng được, đem hai chân trắng mềm xinh tinh xảo vờn quanh qua bên hông của mình.

Mạnh mẽ gần nhau, khiến cho cô bị bắt buộc run rẩy xin tha.

Tỉnh dậy, suy nghĩ muốn có được Chúc An càng ngày mãnh liệt.

Thật muốn làm em không xuống giường được.