Chương 1: Ăn xin

Dung Dữ mơ được một giấc đẹp, hắn giống như ăn xin quỳ trước mặt Chúc An nói :”Xin em nhìn anh một cái, nếu em không xem anh sẽ chết.”

Chúc Anh trước sau khinh rẻ nhìn hắn, con người lưu ly nhìn như băng, đôi môi màu đỏ no đủ, đúng lúc mở miệng mà đưa hắn vào chỗ chết :”Vậy anh đi tìm chết đi, nếu anh chết rồi thì tôi sẽ nhìn anh một lần. “

Dung Dữ đem theo lòng cảm kích mà chết.

Lúc linh hồn du đãng ở đám tang của mình, hắn nhìn thấy Chúc An, tùy tiện ném vào mộ một đoá hoa.

Hắn cảm thấy rất thoả mãn.

Lúc tỉnh dậy, Dung Dữ ngơ ngác nhìn trần nhà , hối hận vì đặt đồng hồ thức quá sớm, nếu không phải vậy, cậu còn có thể xem đôi mắt của Chúc An.

Dì Gia Chính đem bữa sáng nóng hổi để trên bàn, rồi nói với cậu là hai ngày nữa không thể tới đây được, con gái của dì muốn kết hôn, đã thông báo với Dung tiên sinh.

Dung tiên sinh, cha ruột của Dung Dữ,chỉ là một năm gặp nhau còn không được vài lần nói chi là cha con, giống như hai người lạ vậy.

Dung Dữ ăn xong buổi sáng liền đi ngồi tàu điện ngầm tới trường học, đây chính là thời gian vui vẻ nhất một ngày của cậu, bởi vì mỗi ngày Chúc An luôn ở bảy giờ bốn mươi lăm phút mà đi tàu điện ngầm này, em ấy yêu thích ngồi ở khoang xe nơi vắng vẻ để nghe nhạc, bởi vì em ấy trời sinh đôi mắt thiển đồng, ánh sáng của điện thoại phản xạ đến đôi mắt hổ phách của em, càng xinh đẹp hơn.

Chỉ có ở thời điểm như này Dung Dữ mới không sợ hãi gì, nhìn chằm chằm em.

Quả nhiên, cửa khoảng xe từ từ mở ra, ở trong đám người Dung Dữ liền thấy được Chúc An.

Em mặc đồng phục Tứ Trung, ở bên ngoài là áo sơ mi trắng cùng áo khoác Tây phục làm thân hình quyến rũ của em hiện ra hết, váy của đồng phục bị em sửa tới đùi, Dung Dữ có thể nhìn thấy da thịt mà cậu đều muốn đυ.ng chạm ở đêm khuya, trắng mềm sáng lên.

Lưng của Chúc An vì đeo hai bao lớn, cho Dung Dữ nhìn bóng lưng mà cậu đã vô số lần ngắm, em cúi đầu nhìn điện thoại đi tới chỗ quen thuộc trong một góc đi, vì là tóc dài rũ xuống dây tai nghe, em không kiên nhẫn mà sửa lại tóc, Dung Dữ cảm thấy cậu nghe được mùi thơm kia.

Quá xinh đẹp, Dung Dữ đều cảm nhận được tâm của mình đều run rẩy.

Chúc An ở trong góc chơi điện thoại, cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn vào mình, bực bội ngẩng đầu nhìn, cả tàu điện ngầm đám người chen chúc xô đẩy, nam nữ già trẻ đều có cả, thậm chí là có mấy cái học sinh cũng mặc đồng phục Tứ Trung giống cô, mọi người đều cúi đầu, chẳng ai xem cô cả.

Cô lại suy nghĩ nhiều rồi, tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại.

Một bàn tay để trên đùi của cô, cô kinh ngạc, nhìn từ cái tay kia, một người con trai người đeo mắt kính nhìn hào hoa phong nhã* , phát hiện Chúc An nhìn hắn , càng thêm hứng phấn.

là những người đàn ông nhìn lịch sự,hào hoa, phong cách lịch thiệp. Sreach gg để biết thêm chi tiết.

Chúc An liền cho một cái tát, cô luôn không phải là người dễ trêu chọc.

Người trong xe vừa thấy có xảy ra chuyện, liền lập tức đi xa ra, Dung Dữ bị chen tới một khoang xe khác, cậu sốt ruột đi ngược lên đám người phía trước.

Chờ cậu đi đến phía trước, đã có một người con trai bảo vệ Chúc An.

Chính là Hạ Thời Dư, cậu ta đem cánh tay hắn để sau thắt lưng, dùng đầu gối chống sau lưng của hắn ta, đem mặt của hắn ta đè xuống đất nơi có hàng nghìn người dẫm đạp.

Tới trạm tàu điện ngầm, liền có nhân viên cảnh vụ tiến vào.

Dung Dữ trơ mắt mà nhìn Hạ Thời Dư che chở Chúc An đi ra ngoài.

Bước nhanh ra khỏi tàu điện ngầm, bước chân của Chúc An chần chờ một chút, cô quay đầu nhìn, cùng bốn mắt của Dung Dữ nhìn nhau.

Hô hấp của Dung Dữ trong nháy mắt này bị tạm dừng.

“Lớp trưởng?. ” giọng nói dễ nghe của Chúc An, cô vội vàng nhìn Dung Dữ nói :”Giúp tớ cùng thầy Dương xin lỗi, cảm ơn! “

Ngay sau đó bị Hạ Thời Dư nắm tay ra khỏi tàu điện ngầm.

Chúc An lại thay bạn trai, cô hẹn hò cùng với Hạ Thời Dư , rất là đương nhiên, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân trả ơn, ở trong Tứ Trung liền có một đoạn giai thoại ,bình thường, vẫn có người đánh cuộc tình cảm của Chúc An là dài hay ngắn, liền có thể so sánh với cá độ bóng đá World cup.

Vì dù sao đó là Chúc An…chưa từng quen một người bạn trai nào dài lâu , Chúc An.

“Dù sao chắc cũng là một tháng đi. ” Tằng Mậu nói :”Vì Hạ Thời Dư cứu Chúc An!”

“Tằng ca suy nghĩ nhiều quá, trước một người lại một, Tạ Thành Nam muốn chết rồi muốn sống đều chẳng thể kéo lại Chúc An mà, em đoán nửa tháng. ” Trịnh Hàng nói.

Vừa nói, dùng cùi chỏ chọc eo Dung Dữ, “Dữ Ca, anh nói thử xem. “

Ánh mắt của Dung Dữ nặng nề, chỉ cúi đầu, Tằng Mậu với Trịnh Hàng đều nhìn không ra, hai người hứng thú chờ đáp án của Dung Dữ.

“Bài tập vật lý đã làm chưa? ” Dung Dữ lạnh lùng mở miệng.

Tằng Mậu cùng Trịnh Hàng :”….. Khi chúng ta chưa nói gì. “

Giờ tự học kết thúc, như bình thường Dung Dữ thu bài tập vật lý, đi đến bàn của Chúc An, em đang ngủ, lông mi hơi hơi rung động, ngủ cũng chẳng đủ thoải mái, nhân lúc mọi người chẳng ai chú ý, Dung Dữ giống như ăn trộm nhanh chóng đυ.ng vào đầu tóc rơi rụng ở bàn tự học, vẫn là không muốn nhẫn tâm đánh thức em, Dung Dữ lấy bài tập đi tới văn phòng.

“Có ai không nộp sao? Lão sư Vật lý cũng là chủ nhiệm lớp của bọn họ, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình rất thấp, biểu tình nghiêm túc.

Dung Dữ :”Chỉ có Chúc An không nộp.”

“Kêu bạn ấy lên văn phòng của thầy một chuyến. “

“Vâng. ” Dung Dữ nội tâm âm thầm vui vẻ, cậu có thể nói chuyện một chút với Chúc An.

Chờ tiết thứ nhất kết thúc xong xuôi, cậu mới bắt đầu làm chuyện này.

Cậu ở hành lang liền thấy Chúc An, em vừa mới đi vệ sinh xong, dùng giấy khăn tay mà lau vừa đi về phía trước, liền bị Dung Dữ chặn lại.

“…..lớp trưởng? ” Chúc An lùi ra sau một bước , ngẩng đầu nhìn Dung Dữ.

Sự thật là cả lớp đều kêu cậu ta là Dữ ca, chỉ có Chúc An là độc nhất kêu cậu lớp trưởng. Chẳng phải là hai người bọn họ có đặc biệt tình ý, thật sự là Chúc An cảm thấy, Dung Dữ đối với cô chán ghét, chướng mắt cô, chứ không phải là trước giờ cậu ta đối với người khác đều ôn hòa nho nhã, với cô lại là trốn không kịp ?

Tiếc cho khuôn mặt của Dung Dữ, Chúc An nghĩ thầm, nếu không phải cậu ta chán ghét mình mà giấu không được, cô cùng cậu ta nhất định sẽ không phải là loại quan hệ này.

“Thầy Dương tìm cậu. ” Dung Dữ đè lại con tim đang đập mãnh liệt của mình, cố gắng khắc chế hưng phấn, đôi mắt buông xuống, chẳng dám nhìn Chúc An.

Chúc An sững sờ, hỏi :”Việc gì? “

“Bài thi vật lý của cậu không có nộp. ” khuôn mặt của Dung Dữ nhìn qua rất nhàn nhạt, cơn nắng sớm xuyên thấu qua pha lê của khu dạy học chiếu vào,hất tới khuôn mặt của cậu, xinh đẹp chẳng gì sánh bằng.

“Cậu không lấy của tôi. ” Chúc An lại cảm thấy Dung Dữ lại đang nhắm vào cô.

Dung Dữ :”Ừ, tại lúc đó cậu đang ngủ. “

Chúc An à một tiếng, như là thói quen, nghiêng người đi vào khu giáo viên, lúc đi qua người Dung Dữ, cô cảm thấy có một đầu ngón tay lướt qua đùi của cô.

Kinh ngạc, quay đầu lại xem, Dung Dữ đã đi phía trước rồi.

Tại chính mình suy nghĩ nhiều, Chúc An tự nói với trong lòng bản thân, đó là Dung Dữ, Dung Dữ chán ghét cô, sẽ không cố ý, sờ chân của cô?

Ban đêm, Dung Dữ nằm ở trên giường, nhìn tay phải ngón trỏ của mình, chân của Chúc An vừa trắng lại vừa mềm, da thịt tiếp xúc như còn ở mặt trên, cả người Dung Dữ thở không nổi, cả người nóng lên.

Ở tàu điện ngầm, cậu hâm mộ Hạ Thời Dư có thể nắm tay của em, hôm nay, cậu cũng có thể chạm vào mảnh da thịt mà cậu mơ ước, giống như suy nghĩ của cậu. Băng cơ ngọc cốt* , chỗ nào cũng nõn nà.

Băng cơ ngọc cốt : Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp. Cũng nói là Băng cơ ngọc thể.

Hắn nghe được giọng nói của em, giống như nước suối —-“lớp trưởng”

Tay Dung Dữ trượt xuống, bắt lấy thứ đồ vật nóng của mình, nhịn không được mà rên, la.

Chúc An, Chúc An….

Thật muốn một phát ăn em…