Chương 18

Về việc Thư Ngư có quên đi Phù Vọng là một nam nhân trưởng thành hay không thì... Nếu như nàng tỏ vẻ là vẫn nhớ chuyện này thì thái độ của hai người sẽ khá là xấu hổ, nàng không có định lực giống như BOSS, hơn nữa quan hệ của bọn họ cũng vừa là thầy vừa là bạn, nếu nàng không chịu đựng được thì sau này sẽ rất khó xử.

Haizz, thật ra việc BOSS vẫn luôn tỏ ra mình không có cảm giác an toàn cũng không dám tin tưởng người khác, muốn thông qua việc dẫn dụ nàng để cho quan hệ hai người càng thêm chặt chẽ, Thư Ngư vẫn có thể hiểu được. Có lẽ BOSS không ngại nhưng mà nàng không làm được! BOSS không thể thích nàng được, còn nếu BOSS muốn giao dịch thân thể hay gì đó, nàng thực sự không có cách nào có thể tiếp nhận.

Vì quan hệ hữu hảo hỗ trợ hợp tác của hai người có thể được tiến hành tiếp, Thư Ngư cảm thấy mình cần phải giữ gìn trái tim thiếu nữ của mình, để đỡ mang đến cho người ta phiền phức.

Tóm lại chỉ cần nói với mình là BOSS đối với mình không có ý nghĩ gì, chỉ là theo thói quen câu dẫn mà thôi thì có đối mặt với chiêu mỹ nhân kế của BOSS cũng tuyệt đối không thành vấn đề! Lại thêm dáng vẻ hiện tại của BOSS nữa, Thư Ngư rất dễ dàng có thể thôi miên được chính mình —— trước mặt là một tiểu khả ái bị thương, “tiểu đệ đệ” của hắn còn chưa lớn, hoàn toàn không thể làm ra cái chuyện không hài hòa kia được!

Thư Ngư thôi miên bản thân rất thành công, đến mức Phù Vọng còn cảm nhận được từ ái quang huy ở bên trong ánh mắt của nàng.

Nhưng mà Phù Vọng cũng không đắn đo bao lâu, bởi vì màn đêm giáng lâm, trên đồng cỏ này sẽ xuất hiện không ít yêu thú. Phù Vọng chẳng biết tại sao, mỗi khi hắn nửa yêu hóa thì kiểu gì cũng sẽ suy yếu rất nhiều, đồng thời sẽ còn dẫn dụ được không ít yêu thú ngấp nghé. Hắn bởi vì cái này mà rất nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, cho nên cứ đến thời gian này là hắn sẽ tìm kiếm cho mình một nơi ẩn núp an toàn để vượt qua, không cho bất luận yêu nào trông thấy dáng vẻ nửa yêu hóa của mình.

Nói như thế thì Thư Ngư cũng chính là người đầu tiên còn sống trông thấy bộ dạng nửa yêu hóa của hắn, hơn nữa, nàng cũng là người đầu tiên hứa hẹn sẽ bảo hộ hắn.

"Phù Vọng, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi đi, để ta giải quyết là được rồi." Lúc nàng nói thì bụi cỏ trước mặt nàng đã bắt đầu rì rào rung động, trong đêm tối xuất hiện từng đôi mắt màu xanh lục, Thư Ngư lập tức đứng lên che ở trước người hắn.

Phù Vọng thấy được tay nàng khẽ run rẩy, nhưng mà ngữ khí lại vô cùng kiên định, nghiêm túc và tràn đầy tự tin mà hắn chưa bao giờ thấy qua. Hắn không thể biết được rốt cuộc Thư Ngư có sợ hay không, mãi đến khi nàng có chút nghiêng đầu mỉm cười nói với hắn: "Dù sao đến nơi đây cũng chính là vì để rèn luyện, vừa vặn khoảng thời gian này kiểm tra xem hiệu quả huấn luyện, ta cũng muốn biết mình có tiến bộ lên được chút nào hay không."

Sau đó Phù Vọng liền thấy được sự sợ hãi dưới đáy mắt của nàng, mặc dù ngữ khí của nàng và nét mặt đều có thể khống chế được thì hắn vẫn nhận ra sự sợ hãi của nàng khi đối mặt với sự vật lạ lẫm nguy hiểm không biết tên và lần gϊếŧ chóc sắp sửa của bản thân.

"Cũng chỉ là chút tiểu yêu thú bên ngoài thôi, căn bản không thể nào làm bị thương đến ngươi. Yên tâm đi, ngươi có thể làm lại những pháp thuật trước khi ta dạy cho ngươi, không vội mà gϊếŧ, quan trọng nhất chính là quen thuộc cảm giác và cả tôi luyện kỹ xảo." Phù Vọng nhìn bóng lưng của nàng, chậm rãi mở miệng nói. Tựa như lúc bọn họ bình thường ở trong cung điện giảng bài vậy, ngoại trừ hơi chật vật ra thì cũng không nhìn ra là đang ở trong hoàn cảnh bị yêu thú hoang dã bao vây.

Hắn cho Thư Ngư lòng tin và an ủi cực lớn, lời Phù Vọng nói nhất định không sai, Thư Ngư rất tin tưởng điểm này. Cho nên trái tim kịch liệt khiêu động của nàng cũng đã dần dần yên bình trở lại.

Chỉ là, từ kho ký ức của Thiên Phong Cẩn Du về những gì thuộc về thanh dã bí cảnh này, nàng cũng có thể biết được đám yêu thú ngo ngoe muốn động tiềm phục ở chung quanh trước mặt này có không ít con là yêu thú trung đoạn, so với tiểu yêu thú ngoại vi lợi hại hơn rất nhiều.

Nàng không biết, Phù Vọng lại biết, nhưng hắn không nói, hắn biết Thư Ngư kỳ thật rất ưu tú, nàng chỉ là thiếu khuyết tự tin mà thôi. Dùng nét mặt nhẹ nhõm trấn định đối mặt với Thư Ngư, Phù Vọng âm thầm cảnh giác hoàn cảnh chung quanh, để tránh xảy ra bất trắc.

Chiến đấu là Thư Ngư chủ động bắt đầu, nàng bĩnh tĩnh lại, tiếp tục dùng Hồ Hỏa đốt rụi những con yêu thú có thể bất ngờ đột kích đang che lấp thân hình trong cỏ dại, để cho đám yêu thú đang trốn trốn tránh tránh nhảy ra. Vòng lửa màu đỏ lan tràn ở trong màn đêm, Thư Ngư không vội đi dập tắt, bởi nàng đã nghe thấy tiếng phẫn nộ rống lên bốn phía của đám yêu thú trong bụi cỏ dại đã hóa thành tro bụi kia.

Nhiều nhất là yêu thú hình sói, một đám trên trăm con, mấy con khác giống như là yêu thú lợn rừng mắt đỏ hoặc là mấy yêu thú gấu ngựa, một vài con yêu thú nhỏ hơn thì cũng không dễ nhận ra, số lượng tương đối ít. Chỉ là yêu thú Tiểu Xà ban ngày xuất hiện rất nhiều kia, bây giờ một con đều không thấy được.

"Loại yêu thú này tên là Nham Lang, đầu mọc ra giáp cứng giống như nham thạch, công kích đầu nó sẽ khá phí sức, không bằng công kích phần bụng đi."

Thư Ngư cố gắng đâm đầu sói nghe vậy thì lập tức đổi thành đâm vào bụng sói, quả nhiên dễ dàng hơn so với vừa rồi.

"Sừng heo mắt đỏ vô cùng cứng rắn, nhưng mắt lại yếu ớt." Phù Vọng dừng một chút rồi nói tiếp: "Thịt có mùi hôi thối, không thể ăn."

Thư Ngư nhếch môi lên, động tác sắc bén hơn không ít, ánh mắt nhìn yêu thú hình heo tràn đầy đáng tiếc.

Phù Vọng cứ như vậy thỉnh thoảng ở sau lưng Thư Ngư nói một câu, hắn luôn chú ý đến động tĩnh đám yêu thú quanh thân Thư Ngư. Mắt thấy Thư Ngư đã dần dần tìm được cảm giác thân thể của Thiên Phong Cẩn Du lúc trước, động tác càng thêm trôi chảy dứt khoát thì trong mắt Phù Vọng không khỏi xuất hiện một vòng tán thưởng.

Mà ngay lúc đó, hắn lại phát giác bên cạnh mình có một đống đất bị nâng lên, một con côn trùng đen nhánh chui từ dưới đất lên bắn thẳng về mắt hắn. Bàn về trình độ nhạy cảm với nguy hiểm và tốc độ phản ứng thì Phù Vọng còn hơn Thư Ngư một bậc, đây là thứ mà nhiều năm sinh tử hắn đã ma luyện ra. Chờ Thư Ngư phát hiện sau lưng có yêu thú đột phá phòng tuyến của nàng để công kích Phù Vọng thì đống côn trùng kia đã bị Phù Vọng dùng cây trâm trong tay gắt gao găm trên mặt đất, chảy ra một phần nước mủ lục sắc.

Mắt thấy Phù Vọng bị công kích, động tác của Thư Ngư lập tức rối loạn, không ngớt lời hỏi: "Phù Vọng, ngươi không sao chứ!" Trước khi nàng chủ quan thiếu chút nữa đã để hắn bị người ta gϊếŧ, nếu như hiện tại lại sơ sẩy để hắn thương càng thương thì nàng thật quá là vô dụng!

Phù Vọng mắt cũng không ngẩng đầu, "Chú ý bên trái, dừng phân tâm."

Ngữ khí Phù Vọng rất nghiêm khắc, hắn luôn luôn rất ôn nhu, rất ít khi dùng ngữ khí nghiêm khắc này nói chuyện với nàng. Trước kia nghe được hắn dùng đến ngữ khí này, chính là lần trước nàng huấn luyện quá độ rồi còn lén lút ở sau lưng hắn tiếp tục luyện tập, kết quả đã bị thương nhẹ. Nghĩ đến sắc mặt Phù Vọng khi đó, Thư Ngư cũng cảm giác phía sau hơi rờn rợn, không còn dám phân tâm nữa, toàn tâm toàn ý thu dọn đống yêu thú chen chúc như điên tới kia.

Cuối cùng, Thư Ngư gϊếŧ đến mức run cả chân, cũng không phải là vì những con yêu thú kia quá đáng sợ, mà nàng bị mùi máu tươi tràn ngập trong mũi và mấy bộ phận cơ thể rơi đầy đất làm cho buồn nôn. Nhưng thật kỳ tích, nàng không bị một chút tổn thương nào, điều này khiến nàng tiếp tục cảm nhận rõ được độ huyễn khốc vốn dĩ của Thiên Phong Cẩn Du. Đến cả nàng, trước mắt chỉ có thể phát huy được ba bốn tầng năng lực của Thiên Phong Cẩn Du mà cũng có thể dưới tình huống chân tay luống cuống không kịp phản ứng không mất một cọng lông đánh ngã một đám yêu thú.

Trên tay Thư Ngư có máu, trên gương mặt cũng có, bộ Hồng Y trên thân bởi vì nguyên bản mang màu đỏ nên cũng không nhìn ra là có dính máu hay không, chỉ có tay áo là cảm thụ được trọng lượng nặng hơn do bị thẩm thấu thì mới có thể phát hiện khắp cả người nàng có lẽ toàn là máu. Trải qua lần này, Thư Ngư vô cùng hoài nghi tự hỏi, việc Thiên Phong Cẩn Du thích mặc Hồng Y, có phải là vì nàng gϊếŧ người quá nhiều dính đầy máu tươi nên lười thay quần áo hay không.

"Làm rất tốt, chỉ là lần sau thấy máu thì nhớ phải né tránh." Phù Vọng ngồi ở bên người Thư Ngư thở phào một hơi, xoa xoa bớt vết máu dính trên mặt nàng, không nhịn được cảm khái. Người này rõ ràng mới gϊếŧ không ít yêu thú, trên gương mặt cũng tung tóe đầy máu, nhưng khí chất trên người vẫn rất ấm áp mềm mại, không thấy được một tia ngang ngược.

Lau xong mặt, Phù Vọng lại kéo tay nàng qua cẩn thận lau lau, sau đó còn cầm thật chặt. Thư Ngư lấy lại tinh thần, nhìn tay mình bị kéo thì mới phát hiện tay mình vừa rồi run rẩy quá dữ dội, cho tới bây giờ bị Phù Vọng cầm lấy thì mới dừng lại.

"Ừm, đây là lần đầu tiên ta gϊếŧ nhiều sinh vật sống như vậy nên chưa kịp thích ứng, làm nhiều thêm mấy lần là sẽ quen thôi."

Nàng hoàn toàn không biết nụ cười của mình miễn cưỡng và tái nhợt đến thế nào. Phù Vọng vốn không phải loại người sẽ thương cảm cho người khác, nhưng giờ phút này nhìn thấy nét mặt của Thư Ngư, hắn lại cảm nhận được trong tim có một loại cảm giác bủn rủn thương yêu chưa bao giờ có. Có một số thời khắc, lời an ủi rất là vô dụng, cho nên lúc này hắn chỉ nắm lấy tay Thư Ngư, tinh tế lau cho nàng, buông thõng mí mắt. Từ góc độ của Thư Ngư nhìn sang, hắn thật sự là ôn nhu không thể tưởng tượng nổi.

Thư Ngư đã thực sự bình tĩnh trở lại, sau đó nàng chỉ thấy Phù Vọng đột nhiên lại ngẩng đầu nói: "Lúc chiến đấu, dù là chuyện gì cũng không thể phân tâm, nếu không sẽ rất là nguy hiểm."

"Thế nhưng ngươi..."

"Cho dù ta gặp phải nguy hiểm, ngươi cũng không thể hoảng, chú ý bảo vệ tốt chính mình là được."

Ngữ khí Phù Vọng nhàn nhạt, nhưng vẫn không quên mang theo ý cười quen thuộc. Thư Ngư hơi cố chấp, âm thanh thấp một chút, "Ta đã nói là muốn bảo vệ ngươi."

"Ta. . . có tiểu pháp tử bảo mệnh, ta cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì. Thư Ngư, ngươi có thể bảo đảm, lần sau lúc chiến đấu sẽ không bởi vì ta gặp nguy hiểm mà phân tâm hay không?"

Chuyện mà mình có cảm giác nó sẽ xảy ra rất là đáng sợ, Thư Ngư nghĩ đến, thì lập tức gật đầu.

Thấy nàng gật đầu, Phù Vọng mới khôi phục nét mặt mỉm cười, ôn hòa nói: "Vất vả cho ngươi rồi, nơi này không thể ở lâu, chúng ta chuyển sang nơi khác nghỉ ngơi đi."

"Ta mang ngươi đi, trên người ngươi còn có nhiều tổn thương." Thư Ngư đưa tay muốn ôm lấy Phù Vọng, nhưng bị hắn đưa tay đè lại.

Phù Vọng cự tuyệt nàng ôm hắn theo kiểu công chúa, cuối cùng hai người thương lượng với nhau, quyết định dùng lưng. Phù Vọng tâm trạng phức tạp bò lên trên lưng Thư Ngư, dùng vòng tay vòng qua cổ của nàng, tựa mặt ở trên vai của nàng.

Nàng chủ động thân cận với hắn, hắn vốn nên cảm thấy cao hứng mới đúng, nhưng, nàng hiển nhiên không có một chút suy nghĩ mập mờ nào. Thái độ nàng giữa hai người càng ngày càng tự nhiên, thực sự khiến cho người ta buồn rầu.

Vận khí hai người coi như không tệ, chẳng mấy chốc đã rời khỏi phạm vi thảo nguyên, tiến vào một mảnh núi rừng, ở dưới chân núi một ngọn núi không cao tìm được một vũng đầm nước thanh cạn.

Thư Ngư muốn tắm, mùi máu tươi trên quần áo làm nàng cảm thấy rất khó chịu, nhưng Phù Vọng còn ở bên cạnh. Do dự một khắc, Thư Ngư chính trực dò hỏi: "Phù Vọng, ngươi có muốn lau thân thể một chút không? Ta có thể giúp ngươi một tay."

Ừm, dù sao cũng vẫn còn là con nít, chỉ cần dùng thuần khiết ánh mắt mà nhìn thì sẽ không thành vấn đề.

Phù Vọng nghe vậy đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó nhìn thấy ánh mắt chính trực thuần khiết của Thư Ngư thì liền cảm thấy đau đầu. Thư Ngư lúc nào lại trở nên bình thản tự nhiên như thế vậy? Chuyện này với hắn mà nói không phải là một tin tức tốt. Rõ ràng trước đó không lâu còn không phải như vậy, chẳng lẽ bề ngoài thật sự ảnh hưởng lớn như thế sao?

Một chút cảm xúc xao động trong lòng Phù Vọng không duy trì được bao lâu, dù sao hắn cũng đã quen bất động thanh sắc, nên rất nhanh đã có thể bình tĩnh trở lại, nói với Thư Ngư một câu: "Vậy thì làm phiền ngươi."

Sau đó lại giống như vô tình thuận miệng cười giỡn: "Nếu không phải ta hiện tại tuổi nhỏ thì chỉ sợ là không có cách nào có thể nhờ Thư Ngư giúp một tay."

"Đúng vậy." Thư Ngư không phát giác gì trả lời: "Ngươi chỉ là tiểu hài tử, ta trước kia còn từng tắm cho cháu ta mà."

Được rồi, có lẽ hắn hiện tại thật sự chỉ cần dưỡng thương là được. Chờ nửa yêu hóa kết thúc, sau đó lại dùng bộ dáng thanh niên đi hành sự. Cái dạng này, nếu như hắn mà vọng động, nói không chừng sẽ bị phản hiệu quả mất, ví dụ như bị Thư Ngư xem như là tiểu chất tử gì đó.

Nếu như người mình thích nhìn thấy thân thể của mình mà thứ đối phương nghĩ đến không phải là chuyện trăng hoa, mà chỉ đơn giản là tắm rửa cho mình thì thực sự là quá thảm hại. Phù Vọng chưa một khắc nào hoài nghi một nửa yêu hồ chi huyết trên thân thể mình như thế. Đến cả một cô nương không có tâm nhãn ngốc nghếch cũng không mê hoặc nổi, hắn là Hồ yêu thật sự có thể nói là rất thất bại rồi.

________

Tác giả có lời muốn nói: a, chỉ là giúp tắm rửa mà thôi, vô cùng trong sáng nhé (ánh mắt chính trực)