Chương 17

Lúc này nhìn Phù Vọng trông thật là vô cùng suy yếu, đến cả hô hấp cũng yếu ớt, vừa nói xong bên khóe miệng liền tràn ra máu tươi, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở. Bởi vậy mà Thư Ngư mới không hề tin tưởng cái vẻ ngoài vân đạm phong khinh của hắn, chỉ cảm thấy BOSS đến cả lúc này cũng vẫn còn đau khổ chèo chống, thật khiến nàng lòng đầy chua xót!

Chút kinh ngạc vui mừng khi nhìn thấy Phù Vọng đột nhiên xuất hiện cũng hoàn toàn biến mất, tay nàng luống cuống ôm tiểu thiếu niên bản BOSS máu me khắp người lên nhưng cũng không dám dùng sức, con mắt đỏ ngầu, không nhịn được nghẹn ngào nói: "Tại sao ngươi lại bị thương nặng như vậy, ta mang theo rất nhiều đan dược, đều là linh đan bên trong bảo tháp của Thiên Phong Cẩn Du, ngươi ăn xong nhất định sẽ tốt lên."

Phù Vọng trông thấy bộ dáng đáng thương của nàng thì liền không nhịn được hành động, lập tức nháy mắt một cái, càng trở nên hư nhược nói: "Thân thể hiện tại của ta không thể tiếp nhận những linh đan cực mạnh kia..."

Thư Ngư rất khó chịu, nàng cảm thấy bởi vì mình xuyên qua nên mới khiến số phận BOSS bị cải biến, hắn mặc dù cũng phải nhận rất nhiều tra tấn, nhưng ít ra cũng được sống tốt hơn hiện tại, nhưng hắn hiện tại, mắt thấy hắn cũng sắp tắt thở rồi.

Trong khoảng thời gian này, Thư Ngư đối với hắn rất là ỷ lại, cũng rất có hảo cảm. Bây giờ nhìn dáng vẻ hắn thoi thóp, trong lòng lại vừa hoảng vừa lo, nếu không phải nàng gắt gao chịu đựng thì nước mắt cũng đã trào ra rồi, dù sao thì nàng cũng là một tiểu cô nương chưa từng gặp cảnh tử vong.

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Thư Ngư cắn răng nói: "Ngươi nói cho ta nghe, có phải Bạch Triệt đả thương ngươi hay không, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi! Sớm biết, sớm biết như vậy, ta tuyệt đối sẽ không để một mình ngươi ở nơi đó, nếu không ngươi cũng sẽ không... Hức." Nói xong lời cuối cùng nàng liền không nhịn được, đưa tay ra che miệng, ép tiếng nức lên trở về.

Phù Vọng: "..." Kỳ thật ta còn chưa tới mức phải để lại di ngôn nhờ người ta báo thù đâu.

Được nàng nhẹ nhàng ôm vào trong ngực làm bộ như sắp chết, Phù Vọng nhìn thấy nàng giống như sắp khóc lên đến nơi thì lập tức im lặng, đã vậy còn có chút xấu hổ. Biểu hiện của hắn dường như hơi quá mức, hắn đã quên mất Thư Ngư rất dễ sợ hãi, bởi vừa rồi chính hắn cũng có chút bối rối, như vậy thật là không tốt.

Một hệ liệt suy nghĩ cùng xuất hiện ở trong lòng, Phù Vọng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, miễn cưỡng ngồi thẳng lên, từ trong tay áo lấy ra một bình linh đan nuốt vào một viên, để cho sắc mặt mình nhìn tốt hơn một chút, rồi lại nâng tay áo lên lau vết máu bên miệng, lúc này mới nhu hòa nhìn về phía Thư Ngư, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ: "Sao lại khóc rồi, những linh đan của ngươi ta không thể ăn, nhưng chính ta cũng đã mang theo được vài thứ thích hợp, tĩnh dưỡng một quãng thời gian là được rồi. Thương thế này chỉ nhìn qua nghiêm trọng một chút, chứ kỳ thật là rất nhanh sẽ có thể khôi phục lại."

Nói xong lời cuối cùng, hắn lại vô ý tăng thêm một câu: "Loại thương thế này lúc trước cũng thường có, ta đã quen rồi, không tính là cái gì cả, nhiều nhất là dưỡng mấy tháng mà thôi."

Quả nhiên, Thư Ngư nghe thấy lời ấy, tuy vẫn bán tín bán nghi nhưng đã thả lỏng hơn một chút, nhưng mà ánh mắt thì vẫn rất là đau lòng.

Buông tay che lấy miệng mình ra, cảm giác được mình có hơi hiểu lầm, Thư Ngư ngượng ngùng hỏi lại: "Thật sự không có chuyện gì sao? Ngươi còn muốn ăn thuốc bổ gì không? Ta mang theo không ít đồ tốt đó."

"Phụt." Phù Vọng không trả lời, bởi vừa nhìn mặt của nàng, hắn đã không nhịn được bật cười. Khuôn mặt nhỏ nhắn thiếu niên cười lên thật sự là mặt như trăng sáng, sắc như xuân hoa, nụ cười khiến người người yêu thích đột nhiên xuất hiện, còn lộ ra một hàm răng nhỏ như tuyết trắng mượt mà. Kết hợp với gương mặt tái nhợt, bờ môi dính chút máu tươi trông có vẻ càng thêm diễm lệ, con mắt trong như nước và gợn sóng thấu triệt, thật là xứng đáng nhận được ngàn like.

Hình tượng một nam nhân ngày bình thường nhìn qua vô cùng thận trọng đáng tin hiện tại lại không hề che giấu thoải mái cười một tiếng thật sự là quá tương phản, Thư Ngư không dám nhìn, chỉ cảm thấy bộ dáng BOSS của hiện tại cười lên cứ như muốn khiến hoa đầy vườn cũng rầm rầm mở.

- Nếu không phải hiện tại hắn còn đang mang theo trọng thương thì có lẽ Thư Ngư đã thét chói tai lên rồi bóp nhéo khuôn mặt của hắn, cọ đầu của hắn, véo lỗ tai của hắn, xoa cái đuôi của hắn rồi.

Thư Ngư còn chưa kịp phản ứng vì sao hắn lại đột nhiên cười lên thì Phù Vọng đã dùng sức khẽ ngồi dậy, sau đó dùng tay áo nhẹ nhàng lau lên trên mặt nàng.

Thư Ngư hậu tri hậu giác kịp phản ứng lại, nàng vừa rồi đỡ Phù Vọng nên trên tay toàn là máu tươi, sau đó lại đi vỗ lên trên mặt mình, hiện tại có lẽ bên miệng và trên gương mặt cũng toàn là máu. Thật là xấu, Thư Ngư lúng túng đảo mắt, nhưng mà nhớ tới nụ cười thoải mái vừa rồi của Phù Vọng nàng lại có một cảm giác kỳ dị như đạt được thành tựu vậy. Khó trách trong lịch sử có chuyện hôn quân "Phong hỏa cười một tiếng", loại cảm giác này thật là thỏa mãn, thực sự không phải là chỉ để trưng cho đẹp.

Phù Vọng đại khái là không còn khí lực, chậm rì rì cử động, sức lực so với con kiến chắc không hơn được bao nhiêu. Thư Ngư cảm thấy không thể để hắn quá mệt mỏi được, dứt khoát tự mình nâng tay áo lên tự lau. Tay áo nàng cũng là máu, nên lau cũng như không lau, làm cho Phù Vọng nhìn nàng mà bày ra nét mặt "Tuy người làm loạn nhưng mà ta sẽ không trách ngươi ", làm Thư Ngư ngượng ngùng buông tay áo xuống, "Sạch chưa?"

"Còn một chỗ nữa." Phù Vọng nói, duỗi ngón tay ra cẩn thận xoa xoa bên cạnh miệng của nàng, sau đó đột nhiên xuất kỳ bất ý tiến lên, liếʍ lên khóe môi nàng một cái A, Thư Ngư không rõ hắn làm vậy là hôn hay là liếʍ nữa, tóm lại nàng cũng cảm giác bên miệng mát lạnh, sau đó BOSS – người làm ra loại động tác này lại tỏ rõ vẻ bình thản tự nhiên nằm trở về.

Cho dù Thư Ngư muốn nói gì thì nhìn vẻ mặt hắn tiều tụy tái nhợt nàng cũng không dám nói, lỡ như kí©h thí©ɧ hắn thương nặng hơn thì phải làm sao? Hơn nữa nói thật nàng cũng cảm thấy người thiệt thòi không phải là mình. Còn nữa, thấy hắn vẫn còn có tâm tư làm ra loại động tác mập mờ này, nàng liền biết những lời kia cũng không hoàn toàn là tự an ủi nàng, tổn thương có lẽ đúng là nặng, chí ít là nặng như hắn nói, nhưng nguy hiểm tính mạng thì chắc là không có?

Sau đó Thư Ngư tuy đã yên lòng nhưng vẫn không nhịn được hoài nghi, BOSS nói không chừng là cố ý làm như thế để cho nàng yên tâm, dù sao trong lòng nàng BOSS cũng là một BOY chịu đựng mà!

Như vậy thì Phù Vọng thật sự là nghĩ như vậy hay sao? Đúng vậy, đúng là có nguyên nhân này, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là hắn muốn chiếm hời người ta. Lúc trước mập mờ, hắn một lòng nghĩ đến việc câu dẫn. Bây giờ dẫn dụ, thì hắn thuần túy chỉ vì muốn chiếm tiện nghi mà thôi. Chuyện này thực sự không trách được hắn, mặc cho một nam nhân đã rõ ràng tâm tư của chính mình thì cũng đều sẽ muốn thân cận cùng người trong lòng. Đồng thời Phù Vọng còn muốn nhìn phản ứng của Thư Ngư, cũng để biết xem Thư Ngư hiện tại nghĩ gì về mình.

Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp muốn nói lại thôi của Thư Ngư, không thấy nét mặt ngượng ngùng của nàng như trong tưởng tượng, Phù Vọng cũng không dám chắc chắn, đành phải dò hỏi: "Thư Ngư, làm sao vậy?"

"A, không có gì, ngươi đừng nói gì, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Phù Vọng cái gì cũng không nói, chỉ là có chút phiền muộn thở dài một hơi, con ngươi tựa hồ có chút đau buồn, yếu ớt nói một câu: "Thư Ngư ghét bỏ ta sao?"

Thư Ngư nhấc tay đầu hàng, phát hiện Phù Vọng biến thành tiểu thiếu niên thì lập tức không còn cái tính cách thận trọng đoan chính nữa, nét mặt cũng hơi khó xử, mở miệng: "Chúng ta thương lượng một chút, lần sau đừng như vậy."

"Vì sao?" Nét mặt Phù Vọng chính trực lại ưu thương, kết hợp với vẻ bề ngoài trông có vẻ vô cùng oan ức, tuyệt đối có thể phối với lời thoại —trong lòng Bảo Bảo khổ lắm đó.

Thư Ngư đưa cho hắn một câu trả lời mà hắn chưa từng nghe qua, đồng thời cũng vô pháp lý giải, nàng khó xử nói: "Ở thế giới của bọn ta, ta như vậy là phạm pháp đó, ngươi có hiểu được không? Cho dù ở chỗ này không phạm pháp thì lương tâm của ta cũng không đồng ý. Tóm lại là ngươi... Ừm, tốt nhất đừng làm loại chuyện này nữa, ta rất có cảm giác áp lực và cắn rứt, cảm thấy mình rất là quái dị, mặc dù ta thật sự rất thích ngươi ở trong cái dạng này... Nhưng thật sự chỉ là yêu thích bình thường, hoàn toàn không có cái ý kia..."

Phù Vọng: Mặc dù không biết rõ ý của nàng là gì nhưng hắn vẫn cảm giác mình có chút thất sách ha ha.

Phù Vọng yên tĩnh một hồi mới nói: "Ta hiểu rồi, ta sẽ không dùng bộ dạng này làm chuyện không thích hợp với ngươi nữa, ngươi yên tâm"

Thư Ngư vẫn không yên tâm, nàng cảm giác như mình mới nghe được một lời nói bóng gió, ví dụ như "Không làm ở cái dạng này " thì nghĩa là sẽ dùng bộ dáng khác để làm.

Thực ra nếu như có thể, Phù Vọng cũng muốn dùng thân thể thanh niên để làm, dù sao thì với bộ dáng tiểu thiếu niên như hiện tại, cũng có rất nhiều chuyện không cách nào làm được. Nhưng hắn hiện tại không thể thay đổi được! Trong lòng Bảo Bảo rất mệt mỏi! Trong lòng Bảo Bảo rất phiền! Bảo Bảo không! chịu! được!

Dù sao cũng bị thương không nhẹ, Phù Vọng không nhiều lời với Thư Ngư nữa, chỉ đơn giản an ủi nàng vài câu rồi liền tỏ rõ vẻ ủ rũ dựa vào nàng nghỉ ngơi. Thư Ngư đương nhiên sẽ không cảm thấy có chỗ nào không đúng, chỉ cần Phù Vọng bày ra vẻ mặt thản nhiên thì nàng đều sẽ cảm thấy là "A điều này cũng không có gì mà" "BOSS chắc chắn sẽ không cố ý chiếm hời mình, sau đó, liền không có sau đó nữa.

Giờ phút này nhìn thấy Phù Vọng tựa ở trên cánh tay mình, Thư Ngư thực sự cảm thấy, cái tư thế này không phải dáng vẻ để ngủ, lỡ như lát nữa bị sái cổ thì sao. Nghĩ vậy, nàng bèn chuyển hắn qua chỗ đùi của nàng, lại từ trong túi càn khôn móc ra một kiện áo choàng đắp lên cho Phù Vọng, cách một hồi cảm thấy hẳn là cần một cái gối đầu thì lại cầm ra một cái gối đầu. Một hồi lại cảm thấy nơi này gió quá lớn, lại cầm một bình phong ra chắn gió, còn mình thì nâng cao eo đề phòng khả năng xuất hiện nguy hiểm chung quanh.

Phù Vọng ban đầu cũng không có ngủ, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại mặc cho Thư Ngư di chuyện mình, rồi thuận theo dáng vẻ nàng bày cho cuộn tại nơi đó, đầu gối lên đùi Thư Ngư. Tuy là nó rất dễ chịu, nhưng lại đang nằm giữa màn trời chiếu đất, không có giường cao gối mềm, lúc nào cũng có thể xuất hiện yêu thú đánh tới. Nhưng thật như kỳ tích, Phù Vọng vẫn luôn tỉnh táo, đồng thời còn đặc biệt dễ dàng đánh thức vậy mà lại có thể ngủ thϊếp đi ở một chỗ không phải là hết sức an toàn này, mà còn ngủ rất thoải mái.

Khi tỉnh lại, Phù Vọng có hơi mơ hồ, bởi vì hắn nhớ mình chỉ là muốn nhắm mắt dưỡng thần, cũng không hề muốn ngủ. Kết quả dựa vào Thư Ngư, nghe nhịp tim nàng đập, hắn bất tri bất giác lâm vào giấc ngủ.

"Phù Vọng, ngươi đã khá hơn chút nào chưa?"

Phù Vọng mở mắt, lập tức đối mặt với ánh mắt Thư Ngư cúi đầu nhìn xuống, ở bên trong không có chút giả mạo nào, sạch sẽ vui tươi. Sau khi biết bên trong thanh dã bí cảnh chỉ có hai người bọn họ, Thư Ngư đã buông lỏng hơn không ít, nàng không cần thiết phải chú ý thời gian bưng theo vẻ mặt của Thiên Phong Cẩn Du nữa, mà có thể tự nhiên biểu lộ ra tâm tình thuộc về mình.

Dáng vẻ cúi đầu làm mái tóc dài của Thư Ngư từ phía sau lưng trượt xuống, bao trùm lấy người hắn. Phù Vọng nhìn Thư Ngư không hề phát giác gì với bầu không khí mập mờ lúc thì bèn đưa tay nhẹ nhàng kéo mái tóc trên bả vai nàng nàng xuống, bờ môi khẽ nhúc nhích.

Đúng lúc này, Thư Ngư sắc mặt nghiêm túc, tay mắt lanh lẹ lại rút tóc từ trong tay hắn ra, nói: "Không được, không được nghịch tóc."

Tư thế và nét mặt kia giống như là đang khuyên bảo một hài tử không được kéo tóc của nàng.

Phù Vọng đã chuẩn bị nói ra một câu "Tóc Thư Ngư thật thơm.” Thì lập tức bị phản ứng của Thư Ngư chẹn họng lại, sau đó hắn lại một lần nữa ý thức được, nhân loại thật sự là một sinh vật rất dễ dàng bị lừa gat.

Hắn nghĩ, Thư Ngư có lẽ đã quên, hắn là một nam tử đã, thành, niên, rồi.

______

Tác giả có lời muốn nói: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.