Chương 16

Phù Vọng dùng danh nghĩa của Thiên Phong Cẩn Du lấy được chìa khoá đối bài của thanh dã bí cảnh, Thư Ngư cầm cái tấm bài kia một đường bay thẳng tới đại môn bí cảnh, sau đó liền chui thẳng vào bên trong màn sáng lóe quang mang màu xanh lam, mấy vị thủ vệ ở đấy đều không dám ngăn lại.

Tiến thì đã tiến, thế nhưng phải làm như thế nào mới tìm được Phù Vọng? Thư Ngư mờ mịt đứng ở bên trong khu vực mênh mông vô bờ, tứ phương đều là bụi cỏ mênh mông cao cỡ nửa người, ngẩng đầu là bầu trời vạn dặm không mây, tràng cảnh sạch sẽ tựa như hình nền màn hình Windows xp vậy.

Theo Phù Vọng nói thì thanh đã bí cảnh này là một trong ba bí cảnh lớn nhất bên trong Mộng Trạch đại cảnh, trong đó còn tự lập thành một tiểu thế giới, nói cách khác là không chỉ có bãi cỏ, sa mạc mà còn có biển cả, tóm lại là vô số sơn thủy. Nhưng như vậy thì sao nàng biết Phù Vọng hiện tại đang ở trong góc nào?

Thật là khổ não. Vì cảm giác phương hướng của nàng không tốt lắm nên địa đồ Phù Vọng cho nàng xem nàng đều không hiểu mấy, cho nên trước đó bọn họ đã nói, một khi đi vào nơi này, nàng sẽ đứng yên tại chỗ chờ đợi, chờ Phù Vọng đến tìm nàng. Trong lúc đó chỉ cần cam đoan mình vẫn còn sống, không được đi loạn để tránh lạc đường là ổn.

Thế nhưng, tình huống bây giờ không giống, nàng cũng không biết thiếu niên đáng thương kia hiện tại có còn mạnh khỏe hay không, lỡ như hắn bị thương, bị vây, không thể tới tìm nàng thì nàng nên làm cái gì? Xét thấy nguyên nhân này, Thư Ngư cảm thấy mình cần phải chủ động một lần, chủ động đi tìm hăn.

Đến đây là lại về tới vấn đề ban đầu, đó là làm sao tìm được? Thư Ngư không nghĩ ra được nguyên cớ, mà chỉ cảm thấy không đúng. Đôi chân nhảy lên khỏi chỗ kia, nàng vừa rời đi thì bụi cỏ phụ cận nơi đó có mười mấy con tiểu xà cánh tay dài toàn thân đen nhánh chui ra, răng nanh kia chảy nước bọt, vừa nhỏ lên trên cỏ thì cỏ xanh mềm dẻo liền biến thành khô héo.

Rất rõ ràng, những con tiểu xà này đã núp trong bụi cỏ, chuẩn bị công kích nàng. Nếu như là vừa mới tới thế giới này, nàng tuyệt đối sẽ phản ứng không kịp, chỉ là bây giờ, tốc độ phản ứng của nàng đã được Phù Vọng rèn luyện ra được! Cho nên đối đầu với loại tiểu yêu thú như thế này hoàn toàn không có vấn đề gì cá.

Nói thì nói như thế, nhưng trên mặt cỏ này cũng không biết vì sao lại xuất hiện rất nhiều tiểu xà màu đen, Thư Ngư chân trước vừa tránh né những con tiểu xà kia rồi nhảy đến một chỗ khác, bước chân kế tiếp còn chưa hạ xuống thì lại có mười mấy con tiểu xà muốn nhảy lên cắn nàng một cái. Thư Ngư cứ như vậy trốn tránh nhảy vài chục cái, cảm thấy mình rất giống như đang nhảy nhót trên sân khấu vậy.

Ban đầu, những con tiểu hắc xà kia chỉ mai phục trong bụi cỏ, sau đó thấy Thư Ngư vốn dĩ không rơi xuống, bọn chúng liền hung tàn cải biến sách lược bắt đầu nhảy dựng lên cắn người. Cũng không biết những con tiểu xà này rốt cuộc có phải là rắn hay không, mà lực bật lên kia vô cùng kinh người, bốn phương tám hướng không góc chết, giống như là lợi kiếm bắn về phía Thư Ngư.

Thư Ngư ban đầu còn có chút luống cuống tay chân, bởi dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng chiến đấu đúng nghĩa, tựa như một học sinh ở trong trường học học rất tốt, nhưng bắt đầu đến công ty làm việc thì liền hoảng một trận. Nhưng rất nhanh, nàng ứng phó càng ngày càng lưu loát, loại yêu thú này ngoại trừ số lượng nhiều và nhanh nhẹn ra thì cũng không có bao nhiêu lực sát thương. Nọc độc tuy nhìn qua rất lợi hại, nhưng Thư Ngư chỉ cần không để cho bọn chúng cắn được thì sẽ không còn uy hϊếp nữa.

Em gái hiền lành Thư Ngư vừa nổi da gà tránh né những con tiểu xà kia, vừa hồi tưởng lại lời Phù Vọng tha thiết dạy bảo. Hắn nói yêu thú bên trong bí cảnh này phần lớn đều rất hung tàn, hơn nữa phần lớn là đi theo một đám, không gϊếŧ sạch bọn chúng hoặc là làm cho bọn chúng sợ hãi thì sẽ không thể tuỳ tiện thoát thân.

Nghĩ tới đây, Thư Ngư cắn răng một cái thả ra một mảnh Hồ Hỏa. Hồ Hỏa của nàng là kim hồng sắc hỏa, so với lam sắc hỏa diễm của Hồ tộc thì nóng bỏng hơn rất nhiều. Vừa tiếp xúc với đám cỏ dại cao cỡ nửa người kia, kim hồng sắc hoa nhanh như chớp liền lấy nàng làm tâm điểm, phóng xạ lan tràn ra khắp nơi, chớp mắt liền đốt rụi sáu mét cỏ dại quanh thân Thư Ngư, không những vậy còn liên tục lan tràn. Đồng thời, những con tiểu xà màu đen giấu mình ở trong sân cỏ cũng bị đốt cháy hết, liên tiếp rơi trên mặt đất.

Thư Ngư sau đó biết được phần đất chung quanh bị đốt cháy khét kia gần như phủ kín bởi hắc xà thì lập tức sợ hãi nhảy lên một cái, mẹ nó thật là đáng sợ! Chỉ có một khu vực nhỏ như vậy mà đã có nhiều tiểu xà như thế, vậy địa phương khác thì sao? Lại ngẩng đầu nhìn lên, ngọn lửa kia đã đốt rụi cỏ dại chu vi trong vòng trăm thước, tốc độ lan tràn rất nhanh, đồng thời cũng không có ý dừng lại.

Một cô bé được tiếp nhận nền giáo dục hiện đại nhìn thế lửa kia thì theo bản năng cũng rất sợ hãi, mà phản ứng đầu tiên chính là "Mẹ kiếp, đám lửa này hơi lớn, mau dập lửa đi".

Trong lúc nàng vội vã, rối ren dập lửa thì nàng mới bỗng nhiên kịp phản ứng, nơi này không phải nơi mà mình sinh sống hai mươi năm kia, phóng hỏa ở nơi này cũng không bị cảnh sát phạt, tiền thế là động tác trong tay liền chợt cứng đờ.

Nghĩ như vậy thì lại có loại cảm giác chua xót không hiểu vì sao tràn lan khắp l*иg ngực, nói không nên lời, đổ không tiêu tan.

Trong khoảng thời gian qua, nàng dưới sự dạy bảo của Phù Vọng đã liều mạng luyện tập, gia tăng sự tồn vong của mình ở cái thế giới này, có thể nói nàng gần như không có thời gian rảnh rỗi để nghĩ tới những chuyện sẽ khiến người ta nản chí. Nhưng bây giờ, nàng một thân một mình đứng ở chỗ đất bị đốt cháy khét này, nhìn chung quanh hoàn cảnh lạ lẫm và thi thể yêu thú trên mặt đất thì lại đột nhiên cảm giác được sự cô độc và sợ hãi vô cùng.

Ủ rũ, cúi đầu, nản chí trong chốc lát, Thư Ngư rũ cụp cái đầu, tìm cái xác rắn rồi vẽ một vòng tròn, ngồi xuống ở giữa.

Nếu đã không có biện pháp tìm thấy Phù Vọng thì hay là đừng lãng phí thể lực nữa. Phù Vọng là một đại BOSS có năng lực và may mắn, nói không chừng hiện tại nàng đếm tới một trăm, hắn sẽ tìm đến được đây thì sao?

Tự an ủi mình vài câu, Thư Ngư bắt đầu buồn bực ngán ngẩm dùng một cây gậy đẩy đẩy cái xác rắn cháy khét bên cạnh. Đều đã cháy rụi rồi, ngửi lên còn có mùi thịt, không biết có thể ăn được hay không?

Lúc Thư Ngư tự hỏi vấn đề này thì trên thực tế vị đại BOSS nàng muốn tìm kia đang đứng ở trong bụi cỏ ngay cách đó không xa, ánh mắt đầy phức tạp nhìn nàng.

Vì tương khắc với vân sí trong chén canh kia nên hiện tại Phù Vọng vẫn duy trì cái hình tượng tiểu thiếu niên Hồ yêu mềm mại đó, bụi cỏ rậm rạp cao cỡ nửa người là nơi cực tốt để che chắn thân thể của hắn. Mặc dù trước mắt hắn không thể vận dụng linh lực sử dụng pháp thuật, nhưng cũng biết làm một chút vật ly kỳ cổ quái. Cho nên lúc này, Thư Ngư mới hoàn toàn không phát hiện được thân hình của hắn.

Phù Vọng lừa Bạch Triệt một vố khiến hắn bị con cự mãng yêu thú kia nhắm vào xong thì liền thừa cơ chui vào cái cửa nhỏ mà con cự mãng thủ hộ để tiến vào bí cảnh. Giống như Thư Ngư, hắn vừa tiến vào liền phát hiện mình đứng ở giữa mảnh thảo nguyên nhìn trông vô cùng yên bình mỹ lệ này. Đối mặt với loại mỹ cảnh sóng biếc phập phồng, trời cao vẫn thư, Phù Vọng đầy người tổn thương đương nhiên không có giống như Thư Ngư cảm thán một phen, mà trước tiên sẽ vô ý xác nhận xem nơi này có an toàn không.

Trên người hắn có mùi máu tanh nồng đậm và tình trạng nửa yêu hóa khiến hắn có đặc chất có thể hấp dẫn yêu thú nên rất nhiều tiểu xà cũng công kích hắn. Phù Vọng gϊếŧ một chút, phát hiện nơi đây chỉ có một loại yêu thú này thì quyết định ở chỗ này bĩnh tĩnh lại, chí ít cũng phải để vết thương trên người khôi phục một chút, hắn thực sự là không nhịn được nữa rồi.

Thế là hắn không tiếp tục gϊếŧ yêu thú tiểu xà nữa, mà là tìm ra một loại thuốc bột xua rắn thử một chút, phát hiện hữu dụng thì liền trực tiếp ngồi xếp bằng ở trong bụi cỏ khôi phục vết thương.

Địa thế nơi này bằng phẳng, một khu vực bao la mênh mông vô bờ, nên nếu có bất gì động tĩnh gì thì hắn đều có thể rất nhanh biết được. Ở đây cũng không có loại yêu thú đáng sợ nào khác, vì vậy Phù Vọng rất yên tâm ở lại nơi này. Đầu tiên hắn thuần thục rắc chút thuốc bột lên trên người che giấu mùi máu tươi, rồi mới bắt đầu xử lý mấy vết thương to to nhỏ nhỏ ở trên thân.

Dùng thuốc trị nội thương xong, hắn mới miễn cưỡng có thể ngừng lại được các vết thương trên người đang đổ máu. Phù, trên ngực mặc dù còn hơi đau nhưng cuối cùng cũng không có mùi máu tươi nữa. Nhưng chính là vào thời điểm này, hắn lại bị động tĩnh cách đó không xa kinh động đến.

Cái tại cáo trên đầu lập tức cảnh giác dựng thẳng lên, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh màu đỏ quen thuộc thì liền buông lỏng rủ xuống, cái đuôi sau lưng cũng theo bản năng lắc lắc, ngân đồng tròn căng nhìn theo cái bóng người đang nhảy tới nhảy lui, không tự giác biến thành nửa vòng tròn trăng sáng cong vυ"t.

Lúc phát hiện ra một loạt tiểu động tác của mình, Phù Vọng liền dừng lại, dùng tay đè lại trán của mình, thu hồi ánh mắt ngồi ở chỗ đó trầm tư. Tâm tình của hắn rất là phức tạp, hoặc phải nói là cực kỳ phức tạp.

Đứng bên bờ sông, sao có thể không ướt giày, đạo lý này, lúc trước Phù Vọng không tin. Hắn thích đùa bỡn lòng người, thích dùng cái gọi là "Tình cảm" để giành lấy vật mình muốn. Hắn có thể xác định, mình sở dĩ ở bên cạnh Thư Ngư cũng là bởi vì thân phận của nàng cùng đặc điểm dễ khống chế của nàng, cho nên dù là ngôn ngữ hay là động tác mập mờ, hay là dáng vẻ tẫn chức tẫn trách dạy bảo và quan tâm cũng là vì một mục đích — đó là khiến Thư Ngư ỷ lại hắn hoặc là yêu hắn.

Hắn tưởng là việc này rất dễ dàng, bởi Thư Ngư chỉ là một tiểu cô nương đang tuổi mới biết yêu, bỗng nhiên mất đi thân phận còn đi vào chỗ lạ lẫm, nên cái nàng thiếu thốn nhất chính là cảm giác an toàn. Nàng cần có người làm bạn, có người dẫn đạo cho nàng. Hơn nữa nàng mềm lòng lại không dám cự tuyệt sự ôn nhu thiện ý đối đãi của người khác, cho nên sau khi nhận thấy được những thứ này, hắn liền dần dần ở trước mặt nàng biểu hiện thành một người đáng giá tín nhiệm, một sư trưởng đáng kính cùng người hợp tác, còn cả là một nam nhân ôn nhu quan tâm đối với nàng cực tốt.

Hắn còn dám nắm chắc, chỉ cần cho hắn một chút thời gian, Thư Ngư nhất định sẽ yêu hắn.

Trong quá trình đạt được mục đích này, hắn nghĩ mình có thể sẽ mất đi thân thể hoặc là cái gì khác, duy chỉ không ngờ là sẽ mất đi trái tim. Đây là chuyện rất buồn cười, chính hắn cũng không cảm thấy, với đống kinh nghiệm đau khổ của mình từ nhỏ đến lớn mà bây giờ hắn vẫn còn có tâm lực đi yêu người khác.

Nhưng cảm giác kỳ quái để ý không rời đó nếu như không phải là yêu thì là cái gì? Thực chất bên trong Phù Vọng chính là kiêu ngạo, hắn chưa từng lừa gạt mình, và cũng rất tỉnh táo nhìn lại hành vi của mình trong khoảng thời gian này,

Bởi vì không muốn miễn cưỡng nàng, hắn còn mấy lần từ bỏ kế hoạch ép buộc nàng, những lần thật tâm giải thích và tự phát tự giác bảo vệ dạy bảo, những lần ôn hòa dung túng, những lần mập mờ lấy lòng mà chính mình cũng không phát giác được. Cho dù là vì tán tỉnh nàng thì cũng có chút hơi quá, nhưng chính hắn trước đó vậy mà lại hoàn toàn không nhận thấy được.

Hồi tưởng xong hành vi trước kia của mình, Phù Vọng liền tỉnh táo đến cực điểm mà đưa ra phán đoán - hắn đối với Thư Ngư là để ý, cho dù không có yêu thì cũng sắp rơi vào một tình huống rất nguy hiểm.

Nếu như không thể khống chế mình, vậy thì nhất định phải đình chỉ ý nghĩ, dứt khoát rời khỏi nàng.

Phù Vọng rất ít khi do dự như thế, lúc hắn định phân tích lợi hại thì lại bỗng nhiên trông thấy Thư Ngư vẽ một vòng tròn lên trên mặt đất rồi ngồi vào đó, sau đó lại đâm đâm lên những thi thể tiểu xà bị đốt cháy khét kia, bộ dáng như rất muốn nếm thử hương vị. Nhìn nàng chậm rãi hít hít đống xác rắn bị đốt khô vàng kia, Phù Vọng không tự chủ được ngừng suy nghĩ, tiếp đó hắn thở một hơi thật dài, đứng lên tới gân.

"Xác rắn có độc, không thể ăn."

Hắn biết được mình phải làm gì, lần đầu tiên không dùng đầu óc phân tích để lựa chọn đáp án, hắn hi vọng chuyện này sẽ là một sai lầm.

Nhìn thấy Thư Ngư bỗng nhiên quay đầu, cùng với con mắt sáng lấp lánh kia, Phù Vọng đột nhiên cảm thấy thật là bất chấp lý lẽ. Rốt cuộc vì sao hắn lại để ý đến một cô nương như thế?

Có lẽ cũng là bởi vì nàng thật sự không có chút lực sát thương nào, cho nên hắn mới buông lỏng phòng bị? Phù Vọng như có điều suy nghĩ, cảm giác mình GET được cái gì đó, ví dụ như không cho đối phương có cảm giác uy hϊếp là sẽ khá dễ dàng đạt được mục đích chẳng hạn.

"Phù Vọng!" Thư Ngư nhìn thấy Phù Vọng xuất hiện thì phản ứng đầu tiên là vui mừng, sau đó lại là giật mình. Vui là bởi vì hình ảnh BOSS cụt tay cụt chân không xuất hiện, kinh ngạc là BOSS mặc dù không thiếu tay thiếu chân, nhưng trên y phục lại có rất nhiều vết máu, nàng cảm giác máu trên người BOSS có lẽ cũng đã chảy khô không ít rồi.

Nhìn thấy Thư Ngư chạy tới, Phù Vọng dứt khoát rút lui sức lực trên người, sắc mặt tái nhợt ngã lệch sang một bên, phối hợp với bộ dáng bé trai yếu ớt mảnh mai như búp bê của hắn khiến giá trị của hắn phải cao hơn tám mươi phần trăm, tuyệt đối có thể đánh gục bất kì cô gái nào.

"Không sao đâu, chỉ là chút vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ khỏi." Dựa vào trên người Thư Ngư, nở một nụ cười giống như ngày thường đối với nàng, Phù Vọng nhẹ giọng nói, sau đó không ngạc nhiên chút nào trông thấy nét mặt đau lòng của Thư Ngư.

A, đồ hắn cho ra đã không cầm về được thì cũng phải cầm lại những đồ vật đồng giá để trao đổi chứ.