Chương 11

"Đó là Bạch Triệt đại nhân Hổ tộc! Bạch Triệt đại nhân quả nhiên là uy phong lẫm liệt giống như lời đồn đại!" Một tiểu yêu ngửa đầu nhìn một vị nam tử cao lớn cưỡi Bạch Hổ phóng qua cửa thành, không nhịn được hai mắt sáng lên ước mơ nói: "Nếu có thể trở thành người hầu của Bạch Triệt đại nhân thì tốt biết bao nhiêu."

"Hừ, đừng không biết tự lượng sức mình. Hổ tộc Bạch Triệt đại nhân coi trọng nhất là lực lượng, mấy tiểu yêu giống như chúng ta chẳng có tác dụng gì, cũng chỉ có thể nhân lúc này nhìn ngài ấy vài lần. Yêu tộc cấp thấp nhất phục vụ cho Bạch Triệt đại nhân cũng dữ dội hơn so với chúng ta, huống hồ dáng dấp đại nhân còn cao cường tuấn lãng như vậy." Một vị tiểu yêu khác ném đi cái nhìn khinh bỉ đối với người nói chuyện trước đó, sau đó cũng dùng ánh mắt theo dõi bóng lưng đi xa kia, trong giọng nói tràn đầy ca ngợi.

Hắn vừa mới nói xong, một tiểu yêu từ bên cạnh hắn đi qua liền không nhịn được mở miệng giễu cợt nói: "Luận tuấn lãng thì công tử Bạch Hổ tộc sao có thể hơn được công tử Phong Tuyển Dực tộc bọn ta, không kiến thức thì đừng có nói gì, thật là mất mặt xấu hổ." Vị yêu tộc lên tiếng châm chọc này có một sợi lông vũ tinh tế mọc ra trên tóc, vừa nhìn liền biết là người Dực tộc.

Liên quan đến ưu khuyết giữa các ngũ tộc, tiểu yêu Hổ tộc nói chuyện lúc trước lập tức không nhẫn nhịn được, trừng mắt quát: "Phong Tuyển công tử Dực tộc các ngươi là cái gì, gầy như cây gậy trúc, sao có thể so sánh với Bạch Triệt đại nhân của chúng ta, hơn nữa tướng mạo cho dù tốt thì có làm được cái gì, xếp hạng năm ngoái vẫn đứng phía dưới Bạch Triệt đại nhân của bọn ta!"

Tiểu yêu Dực tộc cũng không cam lòng yếu thế, gọi trở lại: "Bạch Triệt đại nhân các ngươi thật là dữ dội, những không phải mỗi năm đều không đánh lại Hồ tộc Cẩn Du đại nhân sao, còn không biết xấu hổ ở chỗ này dõng dạc nói to!"

Tiểu yêu Hổ tộc nghẹn đỏ mắt, cắn răng nghiến lợi nói: "Hừ, Bạch Triệt đại nhân bọn ta sớm muộn gì cũng sẽ đánh bại nàng!"

"Đúng vậy, các ngươi miệng thảo luận thì lợi hại." Tiểu yêu Dực tộc miệng lưỡi bén nhọn, "Mỗi năm đều nói như vậy, mà mỗi năm đều đánh không lại."

Tiểu yêu Hổ tộc không thể nhịn được nữa, đánh về phía Dực tộc tiểu yêu, hai yêu rất nhanh đã chiến thành một đoàn. Đám yêu tộc chung quanh đi ngang qua đều chỉ liếc hai mắt xong rồi không để ý. Hàng năm tiểu hội Linh Dẫn, Ngũ đại yêu tộc đề tụ một chỗ đều khó tránh khỏi sẽ phát sinh mấy chuyện ganh đua so sánh như này, hàng năm đều phải gϊếŧ không ít yêu tộc, coi như là ma luyện đi.

Yêu tộc rất tôn trọng lực lượng, mấy chuyện chiến đấu chém gϊếŧ đã khắc vào thực chất, cho dù là một yêu tộc nhìn qua ôn nhu lại có tính tình tốt thì thực chất bên trong cũng đầy hung tính.

Tiểu hội Linh Dẫn giữa Ngũ đại yêu tộc tổ chức ở Hinh thành, vào ngày tiểu hội đó, Hinh thành cũng chật ních người, đám yêu tộc cấp thấp trung đẳng tới tham gia náo nhiệt đi theo công tử tiểu thư nhà mình cùng đám yêu tộc nô bộc, chủ yếu là vì tới chiêm ngưỡng ngũ vị đại nhân xuất chúng nhất ngũ tộc, cho nên toàn bộ Hinh thành toàn là yêu.

Yêu tộc cấp thấp và trung đẳng chỉ có thể ở ngoại thành, mà yêu tộc cao đẳng đương nhiên là có thể ở tại nội thành. Về phần Thiên Phong Cẩn Du đại diện cho một tộc đến đây, lại có một tòa biệt viện ngoài định mức. Toàn bộ tiểu hội Linh Dẫn sẽ kéo dài nửa tháng, mà diễn võ cần Thiên Phong Cẩn Du ra sân là sau bảy ngày đó, trước đó là thuộc hạ của người dẫn đầu các tộc sẽ tiến hành so đấu, ngoại trừ sức mạnh thì còn so đấu các loại kỹ nghệ.

Ngày đầu tiên tiểu hội Linh Dẫn, ngũ đại tộc đại biểu tề tụ ở Ngưỡng Thiên các Hinh thành. Ngưỡng Thiên các tổng cộng có ba mươi ba tầng, cao vυ"t trong mây, ở trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy cả tòa Hinh thành.

Giờ phút này, bên trong tầng cao nhất của Ngưỡng Thiên các, có năm vị trí thì đã có ba vị trí bị chiếm.

Một vị nam tử tướng mạo tuấn mỹ vô cùng, người mặc hoa mỹ trường bào màu xanh lam, khóe mắt là ấn ký Khổng Tước Linh, chính là Phong Tuyển công tử Dực tộc.

Một vị nam tử người mặc y sam màu xanh sẫm, mái tóc dài đen óng rối tung, băng lãnh mặc lục song đồng, vờn quanh quanh thân là một cỗ khí tức âm lãnh, khiến người ta không dám tới gần, chính là Phi Bồ công tử Xà tộc.

Hơn nữa còn có một vị giai nhân áo trắng tú mỹ đoan trang, một đôi mắt thu thuỷ trong xanh sinh cơ bừng bừng, thái dương là một mảnh lá xanh, mang theo nụ cười thân thiện, khiến người ta vừa nhìn đã thân nhưng lại cảm thấy khí tức tôn quý cao không thể chạm. Vị này chính là Cơ Sinh Liên của Linh tộc.

Ngũ tộc chia làm Hổ tộc, Hồ tộc, Xà tộc, Dực tộc và Linh tộc, chỉ từ tên của tộc liền có thể có biết được một chút về tộc đó. Nhưng mà Hồ tộc Hổ tộc Xà tộc thì đại diện cho trong tộc cũng không chỉ có Hồ yêu Hổ yêu và Xà yêu, mà là trong tộc thì mấy loại yêu kia là nhiều nhất, mấy cái khác giống như là yêu báo yêu sói cũng chính là Hổ tộc, mà yêu hươu yêu thỏ thì là lệ thuộc vào Hồ tộc, trong Xà tộc còn có yêu cá sấu, yêu rùa.

Dực tộc là yêu tộc có cánh, bao gồm Khổng Tước, thậm chí trên thân Phong Tuyển Dực tộc còn có một tia huyết mạch của Phượng Hoàng thượng cổ. Mà tình huống Linh tộc thì phức tạp hơn một chút, nhân số Linh tộc ít nhất, nhưng mà lại không tranh quyền thế, bởi vì Linh tộc đều là thực vật ngọc thạch, hết thảy đều tu luyện từ linh trí mà đến, ví dụ như Cơ Sinh Liên Linh tộc thì nguyên hình chính là một gốc bảo sen.

Ba người tới trước này mỗi người chiếm một phương, Dực tộc Phong Tuyển dựa trên một cái giường rộng, bên cạnh vây quanh là bốn nữ tỳ tuyệt sắc, thay hắn xoa bóp rót rượu. Phi Bồ Xà tộc một thân một mình, cự người ở ngoài ngàn dặm, ngồi ngay ngắn ở trên ghế ngồi tu luyện, một khắc cũng không dừng lại. Cơ Sinh Liên Linh tộc thì ngồi ở trước bàn an tĩnh thưởng thức linh trà, đứng phía sau là một vị người hầu áo đen mặt không thay đổi.

Sự yên tĩnh bên trong Ngưỡng Thiên các đã hoàn toàn biến mất sau khi Bạch Triệt cưỡi Bạch Hổ từ không trung bay thẳng vào. So sánh với dung mạo tinh xảo của Phong Tuyển thì Bạch Triệt trông rất thô kệch dã tính, nhưng vẫn rất là gợi cảm. Vạt áo mở rộng lộ ra l*иg ngực cơ bắp sung mãn, quần áo gọn gàng, cả người đều có cảm giác bộc phát.

Tọa kỵ của hắn là Bạch Hổ dừng ở không trung, Bạch Triệt vỗ đầu hổ một cái, cả người nhảy lên, nhẹ nhàng rơi vào trên cái thảm lông dài màu trắng, nhanh chân đi vào trong các. Hắn tiến trong các xong liền quét mắt nhìn mấy người còn lại một cái, lập tức nhíu lông mày, không vui trầm giọng nói: "Thế nào, Cẩn Du còn chưa tới ư?"

"Phụt, Cẩn Du Cẩn Du làm gì thân thiết với ngươi như vậy, người ta còn bơ đẹp ngươi cơ mà. Bạch Triệt, ngươi cũng thật là dữ dội, vẫn luôn chạy theo đằng sau cái mông người ta, đã bị đánh bại bao nhiêu lần có nhớ không?" Phong Tuyển uể oải vẩy mí mắt lên, thờ ơ mà nói.

Bạch Triệt và Phong Tuyển rất là không hợp nhau, Bạch Triệt xưa nay đều không biết nhìn, chỉ cần chướng mắt liền muốn đánh, mà Phong Tuyển cũng đặc biệt chán ghét Bạch Triệt, luôn nhân cơ hội châm chọc hắn vài câu. Thấy Bạch Triệt mặt trầm xuống, Phong Tuyển cũng cười lạnh một tiếng, hai người tựa như muốn đánh nhau, làm Cơ Sinh Liên đã quen hoà giải vội vàng cười trấn an hai người.

"Cẩn Du tiểu thư luôn luôn là người cuối cùng đến, mỗi năm đều như thế, các ngươi cũng không phải không biết, ta nghĩ không bao lâu nữa là cũng sẽ đến thôi. Một năm không gặp, Bạch Triệt công tử và Phong Tuyển công tử nhìn qua cũng đã lợi hại hơn không ít, khí thế càng thêm kinh người, thật không biết diễn võ hôm nay sẽ sôi động thế nào." Ngụ ý của Cơ Sinh Liên chính là hai người đều không còn thực lực cũ, chờ đến ngày diễn võ sẽ lại phân cao thấp.

Bạch Triệt hừ một tiếng, quay người hướng về vị trí của mình, sau khi ngồi xuống liền có một quản gia dẫn theo hai vị nô bộc tướng mạo xuất chúng đưa linh quả linh tửu tươi mới tới, sau khi Bạch Triệt phất phất tay thì lại lặng yên không tiếng động lui xuống. Có thể phục vụ ở tầng cao nhất đều là các người hầu mà công tử tiểu thư ngũ tộc tự mình mang tới, cũng có người không thích mang tôi tớ, thì sẽ do quản gia Ngưỡng Thiên các tạm thời hầu hạ.

Bạch Triệt vẫy lui người hầu hành lễ xuống, rồi đặt đại mã kim đao lên trên da lông yêu thú, bưng rượu lên rót rất thoải mái. Phong Tuyển công tử ý vị thâm trường nhìn hắn vài lần, ánh mắt tràn đầy hứng thú muốn xem kịch vui chờ Thiên Phong Cẩn Du đến.

Bọn họ là đại biểu cho thế hệ tuổi trẻ trong ngũ tộc, năng lực xuất chúng nhất nên khó tránh khỏi sẽ vượt xa mấy yêu tộc còn lại trong tộc, cho nên cũng chỉ có bọn họ là có thể trở thành đối thủ của nhau. Mấy năm này, mỗi năm ở chỗ này, bọn họ gặp nhau tuy nói là không mấy hảo hữu, nhưng cũng quen thuộc mấy phần, có rất nhiều chuyện mấy người bọn họ đều biết rõ. Ví dụ như Hổ tộc Bạch Triệt ái mộ Hồ tộc Thiên Phong Cẩn Du, truy cầu mấy năm đều không thể lấy được mắt xanh của đối phương.

Thiên Phong Cẩn Du là một người điên, một kẻ không có trái tim không có tình cảm, bị quy tắc Hồ tộc tạm thời trói buộc mới ngăn được đại sát khí. Phong Tuyển tin chắc rằng, chờ đến một ngày Thiên Phong Cẩn Du trưởng thành thì nàng sẽ có thể tiêu diệt được hết mấy lão bất tử trưởng lão của yêu tộc, và cũng sẽ không phải kiềm chế thị sát thiên tính của mình nữa, sau đó thì đương nhiên sẽ quấy lên một trận chiến yêu tộc long trời lở đất. Cho nên, những người kia mới thèm nhỏ dãi muốn lấy được thần huyết trên người nàng, nhưng lại không cách nào thừa dịp nàng còn chưa có thành tựu để xuống tay vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.

Tóm lại, Phong Tuyển rất rõ ràng Thiên Phong Cẩn Du tuyệt đối sẽ không có cảm tình đối với người nào, vì vậy đối với việc truy cầu của Bạch Triệt, hắn vẫn luôn ôm một tâm thái như xem kịch vui. Thế nhưng gần đây tin tức từ Hồ tộc bản gia Thiên Phong phủ truyền tới, khiến cho mấy người bọn họ đều kinh ngạc một phen.

Cái tên điên chỉ biết gϊếŧ chóc tra tấn người khác vậy mà lại yêu một tên nửa yêu cấp thấp. Không chỉ có nội bộ Hồ tộc, mà toàn bộ yêu tộc cũng đều truyền đi tin tức này, Phong Tuyển không tin, nhưng mà tin tức này lại khiến hắn cảm thấy càng thêm thú vị.

Tin tức lưu truyền sôi sùng sục, chỉ sợ chỉ có cuồng nhân tu luyện một năm đều ở trong núi sâu bí cảnh tu hành là Bạch Triệt là không biết được. Chỉ cần vừa nghĩ tới Thiên Phong Cẩn Du lúc này sẽ đến, còn mang theo cái tên mà nàng gọi là tiểu nam sủng như hình với bóng kia thì Phong Tuyển liền không đợi được. Không quản tin tức đó là thật hay là giả, chỉ cần có thể giúp hắn nhìn thấy việc vui là được rồi. Hắn cũng không quan tâm nàng có phải động tình cảm thật hay không, chỉ cần có thể để Bạch Triệt không vui là hắn liền cao hứng.

Bên môi Phong Tuyển nhếch lên một nụ cười không có hảo ý, bưng chén rượu cùng Bạch Triệt thỉnh thoảng theo dõi ra bên ngoài, chờ mong Thiên Phong Cẩn Du đến.

Bọn họ cũng không chờ bao lâu, Bạch Triệt uống xong một bầu rượu thì đã thấy bên ngoài Ngưỡng Thiên các, có một khung xe trên không trung từ xa xa bay tới. Hai con yêu thủ Hồ tộc thân hình khổng lồ da lông tuyết trắng chân đạp mây trôi màu xanh da trời phía trước, lôi kéo theo một khung xe sơn hồng hoa lệ tinh xảo, tốc độ cực nhanh tới gần, đảo mắt liền đứng ở bên ngoài không trung Ngưỡng Thiên các.

Khung xe bốn góc treo Kim Linh vang lên, tua cờ gấm màn che chắn tình hình trong xe bị một con yêu thú thon dài trắng thuần vén tay lên, lập tức xuất hiện Thiên Phong Cẩn Du mà mấy người ở Ngưỡng Thiên đều nghĩ tới, thậm chí còn có thêm một vị ôn nhuận nam tử mặc Thanh Y.

Nam tử này mặt mày bình thản, mặc dù không phải vô cùng tinh xảo, nhưng cũng dễ nhìn, hơn nữa cái khí chất ôn nhuận đó lại phát ra một loại mị lực kỳ quái khiến người ta không nhịn được mà muốn đến gân.

Bạch Triệt nhìn thấy khung xe Hồ tộc xong thì liền cười sang sảng định tiến lên chuẩn bị đón Thiên Phong Cẩn Du, ai ngờ lại nhìn thấy một vị yêu tộc lạ lẫm xuất hiện, lập tức dừng bước đứng tại chỗ quan sát. Thiên Phong Cẩn Du là người không thích được người nào ở cạnh phục vụ, vì nàng sẽ không nhịn được mà ngược sát hết thảy vật sống bên cạnh, cho nên mỗi lần tới nơi này nàng đều chưa từng mang theo nô bộc, huống chi còn là một tên đê tiện nửa yêu như thế.

Liếc mắt một cái đã thấy ngay thân phận nửa yêu của Phù Vọng, lông mày Bạch Triệt lập tức xoắn lại đứng tại chỗ dò xét hắn, một tên nửa yêu đê tiện xuất hiện ở chiếc xe thuộc về Thiên Phong Cẩn Du đã cực kì kì quái rồi, huống hồ trên người tên nửa yêu còn mặc đỉnh cấp giảo sa, phối sức đơn giản cũng đều là Linh khí, mỗi một thứ đều quý giá hơn so với bản thân tên nửa yêu này gấp trăm lần.

Tên nửa yêu này đến tột cùng là mang thân phận gì, và có quan hệ thế nào với Thiên Phong Cẩn Du? Bạch Triệt nhìn người này thì chợt có cảm giác không thoải mái lắm. Rõ ràng là một yêu tộc cấp thấp, nhưng lúc vừa mới nhìn thấy hắn, Bạch Triệt lại đột nhiên cảm thấy như gặp phải khắc tinh. Cho dù hắn đã thu liễm rất nhanh, thế nhưng Bạch Triệt vẫn tin tưởng vào trực giác của mình, tên nửa yêu này có thù với hăn.

Về phần tại sao có địch ý, Bạch Triệt rất nhanh đã hiểu rõ. Bởi vì hắn trông thấy sau lưng tên nửa yêu kia là Thiên Phong Cẩn Du, cái người suốt ngày mặc một bộ Hồng Y, nét mặt cao ngạo coi trời bằng vung, với bất luận nam nữ gì cũng đều mang theo sắc mặt không chút thay đổi vậy mà lại nằm cùng tên nửa yêu kia, sau đó còn mang theo hắn tiến vào bên trong Ngưỡng Thiên các. Điệu bộ thân mật, thậm chí còn ẩn ẩn khiến người ta nhìn ra động tác ôn nhu che chở, đã khiến Bạch Triệt trong phút chốc đen mặt, trong lòng tràn đầy sát ý.

Rất tốt, tên nửa yêu ti tiện này, cũng dám làm bẩn người mà hắn không có được. Địch ý trong lòng Bạch Triệt lúc này lập tức đã đột phá lên giá trị cao nhất, thậm chí còn chán ghét hơn cả với Phong Tuyển trước kia.

Thiên Phong Cẩn Du, cũng chính là Thư Ngư đến cả ánh mắt dư thừa cũng không phân cho mấy người còn lại, chỉ che chở Phù Vọng tiến vào Ngưỡng Thiên các, rồi đi về phía vị trí cuối cùng trống không kia. Nàng vẫn luôn ghi nhớ trước khi đến, Phù Vọng đã nói cho nàng biết là ngàn vạn phải tự nhiên, không được rụt rè. Cho nên mặc kệ trong lòng Thư Ngư đang lo lắng như thế nào thì trên mặt nàng cũng chỉ mang theo nét mặt miệt thị chúng sinh muốn ăn đòn kia.

Bởi vì không dám nhìn nhiều người lại sợ lộ ra chân ngựa nên cũng chỉ có thể làm như không nhìn thấy, con mắt không biết đặt chỗ nào thì chỉ có thể nhìn vào BOSS giả vờ yếu đuổi dựa vào bên cạnh mình.

Cho nên Thư Ngư không biết, cái ánh mắt không chứa chấp bất kì ai, duy chỉ có Phù Vọng nằm ở trong ngực, hơn nữa còn cả hành vi luống cuống trông có vẻ thận trọng kia, ở trong mắt những người khác, đều biến thành — trời ạ, Thiên Phong Cẩn Du thật sự yêu cái tên nam nhân nửa yêu kia á! Nhìn cái điệu bộ cẩn thận che chở người ta trong ngực mà xem? Mẹ kiếp, đây là Thiên Phong Cẩn Du gϊếŧ yêu như cơm bữa hay sao? Ngươi đang đùa ta đấy à? !

Tận mắt nhìn thấy thì không thể không tin. Không nói đến Bạch Triệt tâm tình đã chuyển từ ngờ vực đến phẫn nộ rồi đến chấn kinh lại đến tức giận đứng bất động ở chỗ cũ, mà đến cả mấy người khác đã sớm nghe về việc này cũng đều thấy kinh ngạc. Phong Tuyển thất thổ miệng há lớn, sau khi kịp phản ứng liền ho khan hai tiếng ngậm miệng lại. Cái chén trong tay Cơ Sinh Liên cũng rơi mất, nhưng lại được người hầu áo đen sau lưng nàng tiếp được đưa về trong tay nàng. Còn Xà tộc Phi Bồ vẫn luôn trầm mặc cũng hiếm khi nào cho Phù Vọng một con mắt.

Thư Ngư không chú ý tới dáng vẻ thất thổ của những người khác, nàng từ trong trí nhớ của Thiên Phong Cẩn Du rút ra một vài ký ức liên quan tới tiểu hội Linh Dẫn. Tính toán hồi lâu, tổng kết lại thì liền phát hiện, Thiên Phong Cẩn Du chính là một trạch nữ, không thích giao tế cùng người khác, thậm chí mỗi lần ở tiểu hội Linh Dẫn đều không nói chuyện được nổi ba câu. Cho nên nàng chỉ cần coi nhẹ bọn họ, làm một bình phong biết đi là được rồi... Hẳn là có thể chứ?

Ra cửa, rời khỏi cái chỗ quen thuộc, trong lòng Thư Ngư vô cùng thấp thỏm, cũng may Phù Vọng lúc nào cũng ở bên người nàng, cho nàng an ủi rất lớn. Chỉ cần cảm thấy hơi hoảng, Thư Ngư liền không nhịn được mà nhìn Phù Vọng. Phù Vọng ở dưới ánh mắt mấy tên thiên chi kiêu tử vẫn bình chân như vại, một lòng một ý pha linh trà lột linh quả cho Thư Ngư.

Vừa tiếp xúc với ánh mắt của Thư Ngư, Phù Vọng liền cười trấn an nàng một tiếng. Thư Ngư lập tức cảm thấy được an ủi, ánh mắt dừng lại. Ở bên cạnh BOSS thật sự là có cảm giác an toàn! Cảm giác an toàn quả nhiên không liên quan đến sức mạnh, nhưng lại vô cùng quan trọng!

Bạch Triệt trầm mặt ngồi trở lại vị trí của mình, nhưng mà con mắt vẫn chăm chú nhìn Thiên Phong Cẩn Du. Mắt nhìn thấy dáng vẻ Thiên Phong Cẩn Du và tên nửa yêu kia mặt mày đưa tình thì thực sự là tức giận đến mức nội thương luôn rồi, trong tay vừa dùng lực liền đập nát mấy cái bàn gỗ trong tay.

Hành động này gây nên động tĩnh không nhỏ, làm cho Thư Ngư đã cố gắng khống chế ánh mắt ở khoảng ba mét quanh thân Phù Vọng cũng không nhịn được nhìn sang. Nhìn một cái Thư Ngư liền biết vị đại ca mặc quần áo bạo lộ cơ ngực này là vị nào. Hổ tộc Bạch Triệt, của nàng, à không đúng, là người theo đuổi Thiên Phong Cẩn Du.

Đồng thời cũng là nhân vật phản diện được Phù Vọng chọn sẽ phối hợp với bọn họ tiến hành kế hoạch huấn luyện một năm trong thanh đã bí cảnh, cũng chính là người phụ trách mang theo cừu hận hãm hại Phù Vọng, sau đó đuổi gϊếŧ hắn để hắn thuận lợi trốn vào trong thanh đã bí cảnh. Bởi vì hắn và Phù Vọng trước mắt là tình địch nên xen vào điểm này, Phù Vọng cảm thấy có thể lợi dụng hắn tốt hơn.

Trước đó Thư Ngư cũng cảm thấy không tệ, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn ta như vậy, Phù Vọng cũng đã âm thầm lọt vào trong sổ đen của đối phương, làm Thư Ngư không thể không lo lắng cho cảm giác an toàn sinh mệnh của Phù Vọng. BOSS hiện tại còn rất yếu đó, thật sự không có vấn đề gì sao? Lỡ như nàng không kịp chạy tới cứu người thì chẳng phải là xong đời rồi sao!

Trải qua mấy bài huấn luyện ma quỷ, Thư Ngư đối với sát ý cũng nhạy cảm hơn không ít, đối với Bạch Triệt không ngừng tản ra sát ý cùng ác ý khổng lồ, Thư Ngư rất khó không có phản ứng nào. Mà phản ứng của nàng chính là lạnh lùng nhìn Bạch Triệt một cái, sau đó kéo Phù Vọng vào trong l*иg ngực của mình với ý muốn bảo vệ.

Biểu hiện trên mặt Bạch Triệt lại càng vặn vẹo, đồ vật bên cạnh tiếp tục nổ lốp bốp. Thư Ngư âm thầm cảnh giác, vô thức ôm thật chặt lấy Phù Vọng.

Bên trong Ngưỡng Thiên các là một mảnh lặng im, ai cũng không mở miệng. Phong Tuyển muốn xem kịch vui, Phi Bồ thì không có hứng thú, đến cả Cơ Sinh Liên cũng không mở miệng khuyên giải. Nhìn Bạch Triệt như sắp điên lên, nàng cũng không muốn đi tìm rủi ro.

Hít thở sâu mấy lần, Bạch Triệt mới miễn cưỡng đè xuống lửa giận, ngữ khí âm trầm mở miệng: "Lần này Cẩn Du tới, sao lại còn mang theo thứ đồ chơi nhỏ này, bình thường không phải đều tiện tay gϊếŧ chết sao? Sao lần này còn chơi đùa với nó thế?" Nếu không phải nhiều lần đều đánh không thắng Thiên Phong Cẩn Du thì Bạch Triệt cũng sẽ không nhẫn nại được như vậy, nếu hắn đánh thắng được đối phương thì có lẽ Thiên Phong Cẩn Du đã sớm bị Bạch Triệt bắt trở về, làm gì có chuyện chỉ động khẩu như bây giờ.

"Ta còn tưởng là Cẩn Du giống ta chướng mắt những kẻ yếu, nhưng không ngờ lại bị một gốc cỏ dại mê mắt, thật là khiến người ta thất vọng. Mang theo thứ như vậy đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị toàn yêu tộc chê cười, ta thấy nàng nên gϊếŧ hắn ta đi, hoặc là để ở chỗ này, để ta thay nàng dọn dẹp." Mỗi chữ mỗi câu của Bạch Triệt đều cực kỳ phẫn nộ.

Thư Ngư nghe xong, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên. Mẹ nó, cái tên khùng từ chỗ nào xuất hiện vậy, bày ra dáng vẻ cuồng bá khốc huyễn đe dọa lão tử thì thôi đi, sao đến cả nói chuyện cũng không xuôi tai như thế chứ! Còn nói gϊếŧ liền gϊếŧ, đây là BOSS của nàng đó, có được hay không. Một vị BOSS vừa đẹp vừa ôn nhu, trên thông thiên văn dưới rành địa lý, mười tám kỹ năng mọi thứ thắp sáng, tính tính tốt lại biết quan tâm, mọi thứ đều tốt hơn hắn! Đến cả kỹ thuật diễn kịch gạt người cũng tốt hơn so với hắn! Còn dám xem thường BOSS! Sớm muộn gì ta cũng tìm cơ hội đánh ngươi tới mức răng rơi đầy đất.

Phù Vọng là người trong cuộc nhưng vẻ mặt vẫn luôn là một nụ cười không thay đổi, chỉ coi như nước chảy qua tai, Thư Ngư thì lại phát hỏa. Nhưng mà nàng còn nhớ Phù Vọng căn dặn, cũng không quan tâm Bạch Triệt, mà chỉ bóp mặt Phù Vọng hôn lên trên môi hắn một cái, sau đó nhìn sang linh quả đã lột xong, điệu bộ thân mật nói bên tại Phù Vọng: "Đút cho ta."

Hừ! Thầm mến Thiên Phong Cẩn Du đúng không! Đã vậy bọn ta ân ái tức chết ngươi!

Phù Vọng cúi đầu cầm linh quả, ý cười trong đáy mắt như ẩn như hiện, ngẩng đầu nhìn Thư Ngư, lại là tình chân ý thiết tình ý lưu luyến đầy mắt. Nếu Thư Ngư đã không vui, muốn cho Bạch Triệt tức giận thì hắn đương nhiên cũng phải phối hợp, huống hồ, đây cũng là một bước trong kế hoạch của hắn. Người theo đuổi cái gì, tới một cái chết một cái, tới hai cái sẽ chết một đôi.

Yêu tộc không thích nhất chính là người mình coi trọng bị người khác ngấp nghé.