Chương 12

Bên trong tầng cao nhất Ngưỡng Thiên các, tứ phía gió lùa, đưa tay là có thể chạm đến mây trôi trên trời, sau khi Thư Ngư và Phù Vọng đến bầu không khí cũng có chút kỳ lạ, chủ yếu là bởi vì Bạch Triệt trầm mặt nhìn chằm chằm hai người bên kia không coi ai ra gì mà liên tục thân mật.

Thấy bầu không khí càng ngày càng kỳ lạ, Cơ Sinh Liên Linh tộc ho nhẹ một tiếng cười nói: "Nếu tất cả mọi người đã tới đông đủ, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Như vậy thì các vị, chúng ta cùng đi xuống phía dưới, mọi người thấy thế nào?"

Thiên chi kiêu tử từ trước đến nay đều có rất nhiều tính cách, mà phần lớn đều là không dễ qua lại. Hàng năm ở tiểu hội Linh Dẫn, cũng có người sẽ đảm nhận chức vụ chủ sự này, theo lý mà nói thì người được công nhận là có sức mạnh đệ nhất là Thiên Phong Cẩn Du nên làm đầu lĩnh, nhưng tính tình của Thiên Phong Cẩn Du lại cực kỳ mất kiên nhẫn với những thứ này.

Mấy xếp hạng hàng năm đều có sự lưu động, cũng không thể chắc chắn nói ai mạnh hơn ai, bởi vậy một tới hai đi cũng không biết thế nào. Cho nên trách nhiệm chủ sự này liền rơi vào tay hai nữ tử Cơ Sinh Liên. Cơ Sinh Liên là người tính tình ôn hòa, lại thêm việc Linh tộc cũng là kiểu tị thế, không thích tranh đấu, nên mấy tộc khác cũng cho bọn họ mấy phần mặt mũi.

Giờ phút này, Cơ Sinh Liên lên tiếng, Phong Tuyển cũng lập tức phong độ nhẹ nhàng cười một tiếng phụ họa nói: "Cơ tiểu thư nói đúng lắm, không còn sớm nữa, bọn ta nên đi xuống thôi."

Xà tộc Phi Bồ ừ một tiếng, Bạch Triệt cho dù đang giận thì vẫn hừ một tiếng tỏ vẻ đồng ý. Còn Thư Ngư, thân là Thiên Phong Cẩn Du thoáng nhấc cái cằm lên cho biết là đã hiểu, quả nhiên là tùy hứng cuồng ngạo, nhưng mà nàng có vốn liếng riêng nên cũng không ai dám nói cái gì.

Cơ Sinh Liên mỉm cười với mọi người, sau đó nhìn về phía Thiên Phong Cẩn Du, "Thiên phong tiểu thư, xin mời."

Thư Ngư đứng lên, trong tay vẫn còn ôm Phù Vọng, cứ như vậy mang theo hắn từ tầng ba mươi ba Ngưỡng Thiên các trực tiếp nhảy xuống.

Phía dưới Ngưỡng Thiên các là một quảng trường rộng lớn, diễn võ và rất nhiều hoạt động sau này sẽ tiến hành ở chỗ này. Bốn phía quảng trường cũng có năm tòa đài cao, dưới đài cao chen chúc một đám người, từ phía trên Ngưỡng Thiên các hướng xuống nhìn lại cũng là một mảnh đen nghịt. Tộc nhân Ngũ yêu tộc phân biệt rõ ràng, quay chung quanh ở dưới năm tòa đài cao.

Thiên Phong Cẩn Du từ trong Ngưỡng Thiên các nhảy xuống, cũng không lao nhanh hạ xuống, mà giống như một mảnh lông vũ nhẹ nhàng, dáng vẻ duyên dáng lướt xuống dưới, váy áo tán thành một đóa hoa.

Động tác của nàng rất mỹ lệ, nhưng nét mặt lại khá cương cứng. Cũng may lúc này ngoại trừ Phù Vọng thì không ai có thể thấy được nét mặt của nàng. Bởi vì quá nhiều người, Thư Ngư ở hiện đại vốn hơi hướng nội nên lập tức mắc phải chứng —— sợ đám đông. Người?? Mẹ nó nhiều quá a a a! Mặc dù đã luyện tập qua, nhưng mà làm một nhân loại bình thường đã lâu đột nhiên từ chỗ cao như vậy nhảy xuống thì nàng vẫn theo bản năng cảm giác hơi thót tim!

Thư Ngư cứ căng thẳng là sẽ không nhịn được ôm chặt lấy Phù Vọng, mắt mở to dùng sức ghìm eo người ta. Cường độ thân thể của Thư Ngư cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, nên lúc nàng vô ý thức dùng sức đã khiến Phù Vọng phải kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn cảm giác eo của mình sắp gãy luôn rồi, không khỏi bất đắc dĩ cười lên, dùng tay kéo kéo tay Thư Ngư ở trên lưng, giọng nói mang chút ý cười, ghé vào tai của nàng.

"Đại nhân, nhẹ chút."

Ngữ khí quá mập mờ, luôn cảm thấy bên trong đó bao hàm ý tứ gì kỳ quái, mặt Thư Ngư đỏ lên, lập tức không có tâm tư để ý đến việc nhiều người nữa.

Đi theo phía sau chính là Bạch Triệt, hắn không nhìn thấy nét mặt hai người, mà chỉ nghe thấy câu nói kia của Phù Vọng, lập tức sắc mặt lại tối đen, mấy người còn lại cũng theo hai người hướng xuống. Đám yêu tộc phía dưới vừa thấy được hồng sắc thân ảnh dẫn đầu hướng xuống thì lập tức bộc phát ra một tràng tiếng hô, sau khi mấy người còn lại cũng xuất hiện thì tiếng hô lại càng thêm lớn, một trận khí lãng cuồn cuộn.

Lúc này cửa sổ trên tầng ba mươi hai của Ngưỡng Thiên các mở rộng, có người từ trên đó rải cánh hoa xuống, lưu loát giống như là rải một trận hoa vũ, làm gió làn gió nhẹ cũng nhiễm theo một tầng huân hương. Cánh hoa kia vừa tiếp xúc với nhóm yêu phía dưới liền biến mất không thấy gì nữa, mà hóa thành ánh sáng nhạt dung nhập vào trong thân thể yêu tộc. Hoá ra cánh hoa kia là dùng bí pháp linh lực hóa thành, vừa tiếp xúc với thân thể liền sẽ dung nhập, có thể giúp yêu tộc gia tăng linh lực, mang đến lợi ích to lớn.

Cũng chỉ có lúc ngũ tộc tề tụ mới có thể chịu chi như thế, hàng năm chỉ linh hoa vũ mang tới cho yêu tộc thôi cũng không phải là số ít.

Thư Ngư ôm lấy Phù Vọng nổi bồng bềnh giữa không trung, cố gắng vượt qua chứng sợ độ cao và sợ đám đông bằng cách dời lực chú ý sang cánh hoa phất phới bên cạnh. Sau đó nhìn thấy cánh hoa bay múa bốn phía xung quanh thân Hồng Y của mình thì lại lập tức có xúc động muốn chửi bậy.

Cảm giác ở trước mắt bao người làm vậy thật đúng là hơi hổ thẹn, thế nhưng ngoại trừ mình thì những người khác cũng đã quen thuộc, cho nên cái cảm giác không thể tâm sự với bất luận người nào bởi vì bọn họ chắc chắn sẽ không hiểu thật sự đúng là... Mặc dù lúc nàng mười sáu tuổi đã từng tưởng tượng qua tràng cảnh từ trên bầu trời bay xuống cùng với cánh hoa mưa như vậy rồi nhưng hiện thực đối mặt lại thật là hổ thẹn.

Phù Vọng lúc nào cũng chú ý đến Thư Ngư đương nhiên là người đầu tiên phát hiện nàng đang mất tự nhiên, nhưng mà trải qua khoảng thời gian này ở cùng nhau, Phù Vọng cũng hiểu được có một vài thời điểm não động, Thư Ngư suy nghĩ rất kỳ quái, dù có hỏi cũng không ra được cái gì, bởi vì chỉ cần hỏi thì Thư Ngư sẽ dời ánh mắt đi rồi gượng cười. Thời gian dần trôi, Phù Vọng cũng dần hiểu, khi nào nhìn thấy Thư Ngư lộ ra loại vẻ mặt này thì hắn chỉ cần mỉm cười là được.

Năm người cùng rơi trên đài cao của riêng mình. Có lẽ bởi vì Thiên Phong Cẩn Du thích màu đỏ, y phục của nàng còn cả rất nhiều đồ vật nàng dùng cũng là màu đỏ nên đài cao của nàng cũng mang màu đỏ ngói lưu ly, còn cả màn mạn màu đỏ, đến cả nô bộc chờ bên trong cũng là một thân Hồng Y.

Những nô bộc khác ở trên đài cao khác cũng đã làm việc mấy năm, chỉ có cái đài cao này của Thiên Phong Cẩn Du là hàng năm đều phải thay. Ai bảo tâm tư Thiên Phong Cẩn Du không thể phỏng đoán, tiện tay muốn gϊếŧ người thì không ai có thể chế trụ. Thư Ngư cũng chú ý tới, vẻ mặt bọn nô bộc trên đài cao đều rất tái nhợt.

Phù Vọng đột nhiên mở miệng, "Toàn bộ các ngươi đi xuống đi, có việc tự nhiên sẽ gọi các ngươi."

Một đám bọn nô bộc nhìn nhau, không ai dám xuống dưới, mà ngược lại đều quỳ xuống. Thư Ngư khẽ nói: "Không nghe thấy Phù Vọng nói gì à?"

Thư Ngư vừa nói, đám nô bộc lập tức tản sạch sẽ, trên đài cao chỉ để lại Thư Ngư và Phù Vọng. Khoảng cách giữa các đài cao khá lớn, những người khác chỉ có thể lờ mờ thấy được động tác người trên đài cao, Thư Ngư cũng không khỏi thả lỏng hơn một chút. Nàng ngồi ở trên chỗ ngồi mềm mại, Phù Vọng ngồi ở bên người nàng, vô cùng tự nhiên xoa nắn chân cho nàng.

Phù Vọng ở bên ngoài biểu hiện rất là mềm mại ôn nhu, mà bình thường hai người ở cùng nhau hắn cũng rất ôn nhu, chỉ là cái loại cảm giác này lại không giống nhau. Hiện tại dưới ánh mắt mọi người, hắn có ôn nhu nhưng là thuận theo, chứ không hề theo kiểu ôn nhu nội liễm dễ chịu lúc ở riêng.

Nhưng loại cảm giác bây giờ cũng không tệ. Thủ pháp Phù Vọng rất tốt, khiến người ta rất thoải mái, Thư Ngư được hắn xoa cho liền từ dáng ngồi bình thường biến thành nửa nằm híp mắt, hơn nữa còn có xu thế dần dần trượt xuống. Thư Ngư không quan tâm đến cái dáng vẻ cuồng bá khốc huyễn mà Phù Vọng bày cho nàng nữa, bởi vì đã quá quen thuộc, bình thường nàng luyện tập quá mệt mỏi thì Phù Vọng cũng làm như thế cho nàng. Cho nên nàng lập tức liền tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, giống như con hamster được sờ lưng, mềm thành một mảnh.

Thư Ngư thiếu chút nữa liền ngủ mất lại bị một trận ồn ào làm cho kinh hãi tỉnh lại, nàng chỉ nghe thấy một tiếng hét lên nghe như là "Cầu Cẩn Du đại nhân yêu mến!" Từ trên quảng trường dưới đài cao truyền đến, thanh âm kia vô cùng thê lương bi ai lại động lòng người, có lẽ Mạnh Khương nữ khóc ở Trường Thành cũng chỉ có như vậy.

Bị giật nảy mình, Thư Ngư thoáng ngóc đầu lên hỏi thăm Phù Vọng, Phù Vọng mỉm cười ngồi ở phía sau nàng, để nàng đặt đầu gối lên trên đùi của mình, từ phía sau ôm lấy nàng, thân mật cúi đầu xuống giải thích ở bên tai nàng: "Có người tự tiến cử, đại nhân thật đúng là được hoan nghênh đó."

Ngữ khí có chút ghen tuông này là diễn kịch hay sao? Thư Ngư đã được rèn luyện, nên mặc dù còn chưa hiểu rõ đã xảy ra cái gì thì vẫn y theo thói quen, cũng lập tức tiến vào hình thức phối hợp, dứt khoát ngồi xuống ôm lấy Phù Vọng, nói ra lời tâm tình mặt không đổi sắc, "Bảo bối, ghen đấy à, ngươi yên tâm, ta chỉ cảm thấy hứng thú với ngươi, cái khác đều nhìn không thuận mắt. Ngươi đừng buồn bực, nếu ngươi khó chịu, đại nhân ta sẽ đau lòng chết mất!"

Nàng không hạ giọng. Nam nhân dưới trận lớn tiếng thổ lộ chờ đợi, quần chúng vây xem cũng cùng nhau lặng im chờ đợi phản ứng của nàng thì liền bị câu nói này của nàng làm cho câm nín.

Thời gian này là các vị yêu tộc đang biểu diễn ca khúc khiêu vũ khâu, cũng giống như là biểu diễn mở màn của thế vận hội Olympic vậy. Dưới trận là chúng yêu Hồ tộc vừa mới tiến vào biểu diễn. Hồ tộc luôn lấy làm kiêu ngạo với những điệu ca múa mị nhân, trận múa lúc nào cũng đẹp rung động lòng người, đáng tiếc Thư Ngư cũng không thèm nhìn. Người dám lớn mật tỏ tình tự tiến cử này chính là yêu tộc cao đẳng của Hồ tộc, cũng là người dẫn đầu trận múa lần này, một vị nam nhân tướng mạo yêu diễm eo nhỏ chân dài.

Thiên Phong Cẩn Du thân phận cao quý, có thể nói là ngoại trừ tính tình hung tàn ra thì không có bất cứ khuyết điểm gì. Chỉ tiếc là tất cả những kẻ có tiểu tâm tư đối với nàng thì đều bị nàng lập bia ở ngoài cửa lớn, nhiều người chết nên rốt cuộc cũng không có ai dám tiến lên nữa. Bây giờ thấy Phù Vọng được sủng ái, được nàng mang theo bên người sống rất là tốt, lúc nào cũng như hình với bóng nên tâm tư một đám yêu tộc cũng bắt đầu dám sinh sôi.

Phần lớn yêu tộc đều không có kiểu tình yêu một lòng một dạ, đặc biệt là Hồ tộc chú trọng hưởng thụ này. Bởi vậy mà đây mới là người đầu tiên dám làm liều thử nghiệm, không tính trong nội bộ Thiên Phong phủ.

Đương nhiên kết cục nhất định sẽ rất bi thảm, bạn học Thư Ngư mang theo vỏ bọc Thiên Phong Cẩn Du vốn dĩ cũng không biết yêu đương! Chớ đừng nói chi bên người nàng còn đang có một đại BOSS!

Thế là... tổng giám đốc bá đạo của Thiên Phong Thư Ngư Cẩn Du, và BOSS tiểu yêu tinh nam sủng vua màn ảnh Phú Vọng, hai vị này đều không thèm để ý đến cái tên BOY dã tâm bừng bừng muốn gia nhập vào hậu cung của Thiên Phong Cẩn Du, đang tự mình bắt đầu diễn ra bộ phim Quỳnh Dao kia.

"Đại nhân, nô chỉ là một hạ bộc ti tiện, làm sao có thể mong ước được đại nhân độc sủng. Nếu ngày sau bên người đại nhân có mỹ nhân khác thì chỉ sợ cũng sẽ triệt để quên đi nô." Phù Vọng nghiêng đầu, lấy tay áo che mặt âm thanh bi thương nói, diễn ra hình tượng một tiểu thϊếp được sủng ái sống không quá ba chương ra vô cùng tinh tế.

"Cục cưng, ta không cho phép ngươi gièm pha mình như thế, nghe ngươi nói như vậy, trái tim đại nhân cũng sẽ đau đớn." Thư Ngư nhìn thấy đáy mắt Phù Vọng là ý cười thì trong lòng cũng nén cười, vất vả lắm mới làm được nét mặt nghiêm túc thương tiếc như vậy, hai tay nàng nâng mặt Phù Vọng, nhu hòa quay mặt hắn lại, nhẹ giọng dỗ dành.

"Đại nhân, chỉ biết nói lời dễ nghe để dỗ ta!" Phù Vọng ưm ư một tiếng, còn tự oán giận lườm nàng một cái, sắc mặt lập tức đỏ lên tựa lên trên vai Thư Ngư.

Thư Ngư ẩn ý đưa tình cúi đầu nhìn hắn, cái tay lôi kéo tay của hắn vỗ nhẹ, "Đại nhân ta chỉ dỗ ngươi thôi. "

Thư Ngư OS: Kỳ thật vừa mới bắt đầu nói loại lời này, mình cũng rất buồn nôn, nhưng mà quen rồi thì sẽ không cảm thấy nữa. Mặc dù có cảm giác nhân vật khá kỳ dị rối loạn, nhưng mà một khi tiếp nhận được thiết lập này thì sẽ không dừng được đâu! (ưỡn ngực)

Phù Vọng: Ha ha.

Boy phía dưới tự tiến cử đang chờ câu trả lời chắc chắn trong lòng gào thét: Mẹ kiếp, ban ngày ban mặt làm ra chuyện này, đúng là một đôi cẩu nam nữ! Thiên Phong Cẩn Du, mắt ngươi bị mù hay không, sao lại không thấy mỹ mạo của bản cung! Ngươi có dám nhìn xuống lão tử một cái nữa hay không! Thật là mắt mù không thể nhịn!

Quần chúng vây xem: Không ngờ Cẩn Du đại nhân lại là người chung thủy như vậy! Chỉ là, vì sao cái lời thoại này nghe vừa có chút kỳ quái lại có cảm giác buồn nôn nhỉ?

Trên đài cao một vị tiểu yêu tinh khác vội vàng kéo tên muốn làm nam sủng kia đi, không hề có ý tứ để ý tới phía dưới. Vị nam nhân Hồ tộc này cũng đành phải tự an ủi mình là may sao lúc này không có bị gϊếŧ, cũng coi như là một loại tiến bộ rồi, sau đó nghiêm mặt lui xuống.

Nhưng mà đó cũng không phải là một lần cuối cùng, mấy màn biểu diễn sau đó thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy những lời cùng loại như "Cẩn Du đại nhân, thϊếp thân yêu ngài vô cùng, ngưỡng mộ đại nhân nhiều năm, xin đại nhân nhận nô làm một tiểu sủng!" Hoặc là "Thần nữ đại nhân, ta vừa ý ngài lão lâu, xin cho ta một cơ hội để yêu ngài!" Lại hoặc là "Đại nhân ngài liếc ta lấy một cái đi, hoặc là mau nhìn ta nhìn đi, ta yêu ngài như thế a a a!"

Thư Ngư lần đầu tiên biết được, hoá ra Thiên Phong Cẩn Du bị chúng yêu tránh không kịp cũng có nhiều người muốn ngủ cũng như vậy. Bởi trong trí nhớ nguyên bản của Thiên Phong Cẩn Du thì người dám đến gần yêu nàng cũng đều đã chết.

Nghe những màn tỏ tình kia xong, Thư Ngư vẫn bình thản ăn linh quả Phù Vọng bóc cho, quả nhiên là kiểu "Mặc cho gió Đông Tây Nam Bắc thổi, ta đã ấn định núi xanh sẽ không buông tay", nhưng như vậy lại càng khiến chúng yêu càng thêm phấn khích.

Thư Ngư cứ như vậy ăn ăn ngủ ngủ vượt qua một ngày nhàn nhất từ lúc xuyên việt tới nay, không cần tu luyện không cần luyện tập, chỉ cần hưởng thụ được người vuốt ve xoa bóp và tỏ tình. Mãi cho đến khi ánh chiều tà le lói, dưới trời chiều chìm, trên quảng trường dần dần sáng đèn. Ngàn vạn ngọn đèn rót thành một mảnh biển đèn, chiếu rọi toàn bộ quảng trường sáng như ban ngày.

Biểu diễn buổi tối so với vào biểu diễn ban ngày thú vị hơn chút, Thư Ngư nằm một ngày, xương cốt cũng sắp bốc mùi rồi, vì vậy bèn uể oải đứng dậy tựa lên trên lan can xem biểu diễn. Đương nhiên nàng đứng dậy chủ yếu là bởi vì Phù Vọng muốn đi, không ở nơi này, nàng nằm cũng không có ý nghĩa.

Nhìn đèn đuốc ca múa huy hoàng một hồi trên quảng trường, Thư Ngư cảm thấy Phù Vọng lần này đi có hơi lâu, bèn dứt khoát đi ra ngoài tìm. Một hồi không thấy Phù Vọng, nàng cũng cảm thấy không nỡ, chung quanh không có một người nào quen biết, từng chút sợ hãi xuất hiện trên khuôn mặt đều là cảm xúc của "Thiên Phong Cẩn Du", không phải "Thư Ngư". Những yêu này e ngại nàng, thậm chí ước mơ nàng, thế nhưng chút cảm xúc đó không có một cái nào có thể làm cho nàng có cảm giác chân thực. Có lẽ Phù Vọng đối với nàng tốt cũng là diễn kịch, nhưng chí ít cảm xúc hắn dành cho Thư Ngư là chân thật.

Thư Ngư đi ra bên ngoài, đột nhiên không biết nên đi nơi nào tìm Phù Vọng, cứ như vậy trù trừ trong chốc lát, nàng chỉ nghe thấy một giọng nữ giảm thấp xuống sắc nhọn nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi leo lên vị trí kia thì liền không còn là nửa yêu ti tiện rồi nữa hay sao? ! Người chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi gϊếŧ thời gian, còn vọng tưởng trở thành người trên người người? ! Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời của ta, hợp tác cùng Thanh Hồ tộc bọn ta, nếu không ta lôi những chuyện ngươi làm và cái mặt mũi bẩn thỉu ngươi che giấu kia ra, xem xem ngươi có thể rơi vào kết cục gì!"

Thư Ngư đưa ánh mắt chuyển hướng sang thanh âm trong ngõ tối bên kia, bất ngờ nghe thấy được giọng của Phù Vọng. Hắn vẫn bất động thanh sắc như vậy, chỉ là Thư Ngư cảm thấy giọng nói của hắn so với thường ngày có vẻ lành lạnh hơn.

"Thanh Sương tiểu thư nói xong chưa? Nếu như nói xong, Phù Vọng nên trở về hầu hạ Cẩn Du đại nhân rồi."

"Được, Phù Vọng, ngươi bây giờ thật sự là có bản lãnh! Nếu không phải lúc trước ta cứu được ngươi, ngươi cho rằng mình còn có thể ở nơi này sống qua những ngày tốt lành? Nếu như không phải Thanh Hồ tộc ta đem ngươi đến bên cạnh vị kia, ngươi có thể hưởng thụ thiên phú quý này? Bây giờ để ngươi hồi báo ngươi còn dám từ chối, quả nhiên tiện chủng chính là tiện chủng, không có chút liêm sỉ nào."

"A, ngươi nói xem, nếu như vị kia biết ngươi năm đó giống như con chó lấy lòng ta, dáng vẻ ti tiện đó, nàng vẫn sẽ coi trọng ngươi như vậy hay không? Ngươi nên nhớ, Phù Vọng, tiện chủng chính là tiện chủng, cái bản chất này sẽ không thể cải biến! Ta lần cuối cùng khuyên ngươi, nghe theo ta, nếu không..."

"Nếu không thế nào." Thư Ngư tựa ở bên tường, nhàn nhạt hỏi, không chớp mắt nhìn chằm chằm nữ tử thần sắc dữ tợn đối diện với Phù Vọng.

Nghe được giọng của Thư Ngư, nữ tử kia kinh ngạc quay đầu lại, thấy rõ người tới thì chân sau liền mềm nhũn quỳ xuống, "Cẩn, Cẩn Du đại nhân..."

Thư Ngư đi qua bên người nàng, dừng ở trước người Phù Vọng mặt không thay đổi, nét mặt nhu hòa lôi kéo tay của hắn hỏi: "Ta thấy ngươi đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở về, nên liền tới tìm ngươi."

Phù Vọng mỉm cười, "Để đại nhân đợi lâu, là Phù Vọng không tốt, chúng ta hãy trở về đi."

Thư Ngư nhìn về nữ tử quỳ trên mặt đất thần sắc không rõ, híp con mắt lại, "Thanh Hồ tộc? Ngươi đã làm ta không vui."

Thanh Sương lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng dập đầu cầu xin tha thứ: "Đại nhân tha mạng, nô là bạn bè lúc trước của Phù Vọng, hôm nay chẳng qua chỉ là gặp phải tự vài câu cũ, không tin ngài cứ hỏi Phù Vọng, chúng ta chỉ là đang nói đùa! Đại nhân tha mạng!"

Thư Ngư giống như cười mà không phải cười, dù vậy vẫn ung dung tiếp tục mở miệng: "Ngươi luôn miệng nói ngươi có quan hệ với người của ta, ta càng nghe càng thêm không vui."

Thanh Sương dừng lại, vội đổi giọng nói: "Nô nói sai, nô và Phù Vọng... đại nhân không liên quan!"

"Đi." Thư Ngư ngắt lời nàng, "Ngươi trở về nói cho đám người Thanh Hồ tộc biết, dám có ý đồ với người của ta ta thì phải xem xem bọn họ có còn mạng hưởng hay không, hơn nữa, người của ta cũng là thứ các ngươi có thể động? Hừ."

Thanh Sương giống như lửa thiêu mông chạy trốn, trong ngõ tối chỉ còn lại Thư Ngư và Phù Vọng. Thư Ngư hạ bả vai xuống thở một hơi, "Tốt rồi, chúng ta trở về đi."

Nàng đi hai bước, liền bị người ta kéo cổ tay lại. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Phù Vọng mỉm cười, hắn đứng ở trong ngõ tối, cười nói: "Ngươi cũng nghe thấy được ư? Ngươi có suy nghĩ gì không?"

Thư Ngư dùng sức lắc đầu. Nhưng thấy nàng lắc đầu, Phù Vọng lại không cười nữa, chỉ sâu kín nhìn nàng, nhìn sau lưng nàng.

Hồi lâu Phù Vọng mới mở miệng nói, "Ta là con của một nữ nô hạ đẳng ở Thanh Hồ tộc, cha không rõ, sinh ra đã thiếu thốn linh lực, tu luyện gian nan gấp trăm lần so với các nửa yêu khác. Không người nâng đỡ cũng không người trợ giúp, nhỏ yếu đến mức bất kỳ một yêu nào cũng có thể dễ dàng gϊếŧ ta. Ta sống trong đói khát, bệnh tật, thậm chí còn bị dã thú cùng yêu tộc ác ý khác tới uy hϊếp, không một khắc nào có thể thả lỏng. Lúc ta càng nhỏ yếu hơn thì việc hô hấp đối với ta mà nói cũng là một việc xa xỉ, ngươi có lẽ không thể tưởng tượng được cái loại cảm giác này."

Phù Vọng nói xong liền nở nụ cười, Thư Ngư không biết nụ cười kia là có ý gì, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, muốn nói cái gì lại không biết nên nói cái gì.

Phù Vọng không cho nàng cơ hội mở miệng, nói tiếp: "Lúc đói sắp chết, bị người ta đánh cho trọng thương, vô số lần ta đã lâm vào tuyệt cảnh. Lúc đó ta đều nghĩ, nếu như có thể sống sót, mặc kệ bắt ta làm cái gì, ta cũng nguyện ý, mặc kệ là tôn nghiêm hay là gì cũng không quan trọng. Cho nên, ta học cách lấy lòng người khác, lấy lòng những kẻ có thể giúp ta thoát ly khốn cảnh."

"Rất nhiều, kẻ vừa rồi chẳng qua chỉ là một trong số đó, nàng nói không sai, nàng đã từng cứu ta, lúc ta suýt chút nữa bị một người đưa cho nàng để làm đồ ăn cho dã thú, bởi vì ta biểu diễn làm nàng vui vẻ nên nàng đã tha ta không chết. Ta vì sống sót mà lấy lòng nàng, không khác lắm với con chó nàng nuôi để giải trí. Sau đó ta giả vờ ngưỡng mộ nàng, một lòng một ý đối với nàng, cuối cùng để nàng cảm mến ta, sau đó ta liền có thể lấy được địa vị cao hơn, mãi đến khi được đưa đến Thiên Phong phủ."

"Ta vẫn đang làm chuyện này, thậm chí ở bên cạnh ngươi, cũng vẫn đang làm loại chuyện hèn hạ này. Ta có thể không nói cho ngươi, nhưng mà lại không muốn người khác nói cho ngươi, ta tình nguyện để chính mình nói. Chí ít chính ta nói thì sẽ nhìn qua càng thêm đáng thương. Ngươi mềm lòng như thế, có lẽ sẽ không ngại."

Thư Ngư kéo tay của hắn, căng thẳng nhìn hắn, nàng chưa từng nhìn thấy nét mặt Phù Vọng giễu cợt như thế, không hề giống với vẻ ấm áp ôn nhu trước kia, mà có vẻ âm trầm.

"Ta không cảm thấy việc ngươi làm có cái gì không đúng, vì sống sót mà cố gắng, ít nhất là hạnh phúc hơn loại người sống mà không có lập trường như ta." Thư Ngư nghiêm túc nói.

Phù Vọng bỗng nhiên bật cười lắc đầu, "Ngươi quả nhiên là mềm lòng."

"... Cái này không liên quan đến mềm lòng hay không."

"Vậy ngươi để ý không?"

"Để ý cái gì?" Thư Ngư ngờ vực nói.

"Để ý thân thể của ta có còn sạch sẽ hay không." Phù Vọng mỉm cười.

Thư Ngư: "... Tại sao ta phải để ý cái này!" BOSS hiện tại mà bỏ ta thì ta phải làm sao bây giờ!

Phù Vọng sờ lên gương mặt của nàng, "Yên tâm, vẫn sạch sẽ, dù sao thì ta cũng hiểu được khẩu vị của những kẻ hèn hạ, sau khi lấy được thì chắc chắn sẽ xua đuổi như cỏ rác."

Thư Ngư: "..." Cho nên ta mới nói, vì sao ta phải để ý đến cái này! Hơn nữa nếu ngươi đã biết đạo lý này thì lúc trước cũng không cần chủ động đuổi theo ta hiến thân như vậy chứ, ngươi không biết lúc đó ta sợ tới mức ta cả người cũng run rẩy ư!

OS Thư Ngư đang nghiêm mặt, nội tâm điên cuồng nói thì lập tức bị ôm lấy, vừa định phản kháng thì liền nghe thấy Phù Vọng bảo: "Ngươi sẽ ghét bỏ ta sao? Loại người giống như ta."

Thư Ngư dừng một chút, lắc đầu. Tâm tư BOSS bình thường đều tương đối tinh tế tỉ mỉ, nàng tuyệt đối không thể kí©h thí©ɧ hắn.

"Thư Ngư thật sự là người ôn nhu nhất ta từng gặp." Phù Vọng đặt tay lên đầu Thư Ngư, đột nhiên nói như vậy.

Thư Ngư cũng lập tức trả lời: "Đâu có đâu có, ngươi quá khách khí rồi, ngươi mới đúng là người ôn nhu nhất ta từng gặp!"

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Vọng: "Đừng nói chuyện, hôn ta đi."

Thư Ngư: "Phụt."