Chương 10

Sau khi Thiên Phong Lâm Lang mang đến tin tức là tiểu hội Linh Dẫn sẽ bắt đầu vào một tháng sau thì Thư Ngư lại bắt đầu cực kì khổ cực sinh hoạt. Nàng vốn cho là ba ngày khẩn cấp huấn luyện trước khi cũng đã đủ nghiêm khắc rồi, nhưng đến bây giờ nàng mới phát hiện, đó chỉ là món ăn khai vị mà thôi. Lúc đó BOSS còn nể tình nàng chưa thể thích ứng mới giảm bớt khó khăn cho nàng, còn tình huống bây giờ mới có thể được xưng tụng là thao luyện.

Một ngày mười hai canh giờ, gần như đều dành cho việc tu luyện võ kỹ và trang bị dáng vẻ nét mặt. Không sai, trước kia còn có thể xuất ra mấy canh giờ để đi ngủ, mà hiện tại thì đều đã bị tước đoạt. Thiên Phong Cẩn Du vốn không cần ngày nào cũng đi ngủ, ở trình độ của nàng thì giấc ngủ và cơm nước đều có thể bỏ qua hết, chẳng qua trước kia vẫn ngủ và ăn là vì Thư Ngư làm một thuần chủng nhân loại còn chưa quen mà thôi. Phù Vọng cũng cố ý giúp nàng chậm rãi quen thuộc, nhưng bây giờ tình thế căng thẳng, Phù Vọng cũng không thể không nắm chặt thời gian chế định cho nàng một loạt chương trình học học tập khác.

Nhắc tới tiểu hội Linh Dẫn thì không thể so được với các đại hội diễn ra ở trong Thiên Phong phủ, bởi đó tốt xấu gì cũng là Hồ tộc bản gia Thiên Phong phủ, nên Thư Ngư dù có lộ ra một điểm chân ngựa thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu ở tiểu hội Linh Dẫn có tứ đại yêu tộc tham dự mà nàng để lộ ra chỗ nào không đúng thì những tộc đàn đối địch với Hồ tộc chắc chắn sẽ nắm lấy không thả. Vì để tránh tình huống Thư Ngư sẽ bại lộ nên trước thời hạn tiểu hội Linh Dẫn diễn ra, nàng phải cố tập luyện cho tốt.

Phù Vọng nghiêm túc lên, lập tức tàn phá Thư Ngư giống như là một cái xác khô... Thư Ngư thỉnh thoảng soi gương đều thấy mặt đen lại, cảm thấy như mình đang bị thận hư hay gì đó vậy. Cái này không thể trách nàng, chỉ có thể nói là do cường độ luyện tập quá lớn, thần kinh của nàng còn chưa đủ cứng cỏi. Mỗi lần luyện tập sáu canh giờ mới có thể nghỉ ngơi được một khắc đồng hồ, ai mà có thể chịu được, so với năm đó nàng chuẩn bị chiến đấu thi đại học còn gian khổ hơn gấp trăm lần.

Luyện tập pháp quyết khô khan, từng lần một móc sạch linh lực trong cơ thể của mình rồi lại tiếp tục chịu đựng cái cảm giác khô khốc đau nhói để khôi phục linh lực rồi chấn động cực hạn của mình. Tu luyện pháp quyết tối nghĩa khó hiểu, dù cho đã được Phù Vọng giảng giải thì nàng vẫn cảm thấy khó hiểu. Cho nên mới nói tại sao Thiên Phong Cẩn Du có thể lý giải toàn bộ mà không có chút chướng ngại nào, mà nàng lấy được thân thể này chỉ ôn luyện tập lại mà còn gian nan như thế?

Trước kia tưởng là khôi phục năng lực của Thiên Phong Cẩn Du sẽ rất nhanh, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng bây giờ Thư Ngư mỗi lần gặp phải cảnh trì trệ thì bóng ma trong tim liền vô cùng lớn. Nếu không phải còn có Phù Vọng lão sư kiêm bạn bè kiêm đại ca kiêm quản gia kiêm cả bác sĩ tâm lý và kiêm cả hợp tác đồng bạn thì Thư Ngư đã bị tâm trạng lo lắng này đè bẹp mất.

Thư Ngư mỗi ngày đều mệt quá sức, nhưng nhìn thấy Phù Vọng, nàng lại phải vực dậy, bởi vì Phù Vọng còn phải kiên cường và cố gắng hơn so với nàng.

Thư Ngư không có dây thần kinh bền bỉ, nhưng nàng có thân thể cứng cỏi, Phù Vọng thì lại tương phản với nàng. Hắn chỉ có một thân thể yếu ớt của yêu tộc cấp thấp, nhưng thần kinh của hắn lại cực kì cứng cỏi. Không thể so với Thư Ngư, Phù Vọng còn cần nghỉ ngơi và dùng cơm, nhưng mà hắn cũng vẫn chăm sóc Thư Ngư mỗi ngày nghỉ ngơi hai khắc đồng hồ, đồng thời còn giúp nàng giải quyết đủ loại nghi vấn, lý giải công pháp học tập cho nàng rồi tới dạy bảo nàng, làm rõ thái độ đối đãi với từng loại đại yêu tộc, thay nàng chỉnh lý những ký ức loạn thất bát tao, từ đó rút ra thái độ làm việc cho Thư Ngư, rồi lại chỉ ra chỗ sai cho từng hành vi của Thư Ngư.

So với Thư Ngư, Phù Vọng còn mệt nhọc hơn nhiều, nhưng Thư Ngư lại chưa từng được nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt mệt mỏi ở trước mặt nàng, thậm chí còn không thấy hắn có bất kỳ vẻ lo lắng nào. Mà tâm tình của hắn ở một mức độ nào đó cũng đã lây nhiễm cho Thư Ngư, bố trí một hệ liệt đâu vào đấy làm cho nàng cảm thấy rất an tâm.

Cho nên nói, ở thời đại này, có thể làm BOSS đều tuyệt đối là toàn năng, không chỉ IQ cao mà còn là nhân tài! Thư Ngư cũng không biết đây là lần thứ mấy mình khen ngợi BOSS rồi. Chỉ cần suy nghĩ một chút, nếu như không kết liên minh được với BOSS mà chỉ dựa vào đống ký ức hỗn loạn của Thiên Phong Cẩn Du để lại cho nàng thì áp lực nàng phải chịu sẽ cực lớn, khi đối mặt với đông đảo đám lão yêu quái với trí thông minh không đủ dùng này cũng có lẽ đã sớm xảy ra chuyện.

"Dùng cơm đi, Thư Ngư, ngươi qua đây nghỉ ngơi một chút rồi ăn gì đó đi."

Thư Ngư đã sớm ngửi thấy mùi thịt khiến người ta thèm nhỏ nước dãi, nghe Phù Vọng nói xong nàng lập tức liền ngồi xuống trước bàn, hai mắt sáng lên nhìn món ăn phong phú, chờ lấy BOSS đưa cơm.

Những đồ ăn này đều là cho Phù Vọng, dù sao thì nàng bình thường cũng chỉ ăn linh quả uống linh lộ. Từ khi nàng vô cùng tức giận vì lam nhan mà đuổi đám nam sủng kia đi xong thì địa vị của Phù Vọng ở Thiên Tâm đảo cũng càng ngày càng cao, cái vấn đề này cũng được thể hiện trên cơm canh mỗi ngày của hắn. Phù Vọng thật ra không để ý đến cơm canh mấy, nhưng mà Thư Ngư yêu thích nên hắn cũng liền dùng chút tâm tư, cũng coi như là dùng nó để khao thưởng cho sự cố gắng mỗi ngày của Thư Ngư.

Tiểu cô nương vừa nhìn một cái liền biết là chưa hề nếm qua khổ, bỗng nhiên đến một địa phương xa lạ như thế, tiếp nhận áp lực lớn như vậy, mỗi ngày không thể nghỉ ngơi tu luyện mà còn phải tiếp xúc với những món đồ chưa hề tiếp xúc thì cho dù tính cách nàng nhìn qua có tốt đi nữa, Phù Vọng cũng lúc nào cũng trực trờ để khuyên bảo nàng cố gắng. Thế nhưng từ nhiều ngày như vậy đến nay, nàng căn bản không có biểu hiện ra bất mãn gì, có lúc không chịu đựng được thì chỉ bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn hắn một cái rồi liền khẽ cắn môi tiếp tục chịu khổ, đúng là một câu phàn nàn cũng không có.

Phù Vọng là nhân vật đối với chính mình hung ác, mà đối với người khác cũng hung ác, cho dù trên mặt là thiện thì nội tâm cũng mười phần lạnh lẽo cứng rắn. Thế nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Thư Ngư nghe lời như thế, lại thấy nàng dù mệt gần chết vô cùng đáng thương cũng không nói một lời, trong lòng lại hơi có chút do dự. Hắn cũng từng nghĩ liệu phương pháp chế định rèn luyện của mình có quá mức hay không, nói không chừng còn có phương pháp khác đến giải quyết chuyện lần này.

Thư Ngư cầm đũa kỳ quái nhìn Phù Vọng dường như đang suy nghĩ cái gì đó, lên tiếng gọi: "Phù Vọng?"

Phù Vọng lấy lại tinh thần, trong tay kẹp lấy một đũa đồ ăn bỏ vào trong đĩa trước mặt Thư Ngư, ôn nhu lên tiếng, "Chuyện gì?"

Thư Ngư cắn đũa, do dự nói: "Có phải ngươi mệt mỏi lắm hay không? Ngươi nhiều ngày như vậy không nghỉ ngơi, không bằng hôm nay nghỉ ngơi một chút đi?" Sáng hôm nay luyện tập xong, nàng đang chuẩn bị đi hỏi thăm BOSS một số việc thì lại nhìn thấy BOSS ngồi ở trước bàn sách, khẽ nhăn mày vuốt vuốt huyệt Thái Dương, sau đó lại tiếp tục nâng bút thu xếp đồ đạc.

Trong nháy mắt đó, chút mỏi mệt thoáng qua đã bị hắn ẩn giấu xuống, mà thay thế chính là một vẻ bình thản đương nhiên, quay đầu thấy được nàng lại là bộ dáng vân đạm phong khinh. Nam nhân này ngụy trang quá tốt rồi, Thư Ngư luôn luôn tập trung vào cái thái độ bình tĩnh và khí thế tự tin của hắn mà quên mất sự thật hắn chỉ là một yêu tộc cấp thấp, bây giờ đột nhiên thấy được sự mỏi mệt lộ ra giữa lông mày hắn, lại khiến cho nàng bỗng nhiên lấy lại tinh thần, người này dù sao cũng không phải thần.

Mẹ nó, thật là quá đau lòng, thực sự là không khống chế nổi! Người hung hăng lộ ra một mặt yếu ớt, sự tương phản này thật sự rất dễ thương!

Thư Ngư lại đột nhiên nhớ tới phiên bản thu nhỏ ráng bình tĩnh ngạo kiều của BOSS. Phù Vọng không biết, hắn nghe thấy Thư Ngư nói lời này thì phản ứng đầu tiên chính là cho rằng Thư Ngư mệt mỏi, nàng nhắc tới như vậy có lẽ chính là biểu đạt cho việc nàng muốn nghỉ ngơi. Nghĩ nghĩ, Phù Vọng trông thấy trong mắt Thư Ngư tràn đầy chờ mong, hơi suy tính một hồi liền cười nói: "Ta thật ra vẫn ổn, Thư Ngư mấy ngày nay vất vả, không bằng hôm nay ngươi liền đi nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục tu luyện."

"Thư Ngư cũng không cần quá mức lo lắng, xe đến trước núi ắt có đường, sự đáo lâm đầu tự nhiên là có biện pháp giải quyết, huống chi còn có ta, tình huống chưa hẳn đã hỏng bét được." Phù Vọng lại an ủi vài câu, tiếp đó lại lấy cho Thư Ngư một vài món ăn nàng thích, ôn thanh nói: "Ăn xong liền đi nghỉ ngơi đi, ngươi cứ an tâm ngủ một giấc." Tiểu cô nương đã rất cố gắng, vẫn nên khích lệ vài câu, nghỉ ngơi một hồi cũng không quan trọng.

Phù Vọng nghĩ nghĩ, về phần kế hoạch tu luyện và trình độ cần đạt tới của hôm nay, hắn sẽ sửa đổi lại một chút, xem xem có thể tìm ra thời gian nào đó để bổ sung hay không.

Muốn khuyên người nghỉ ngơi nhưng lại bị người ta khuyên ngược lại, Thư Ngư sắp rơi nước mắt luôn rồi. BOSS thật sự là người tốt, chức bảo mỗ này quá là xứng đi. Ngươi nói xem, một nam nhân tốt như vậy sao cuối cùng lại biến thành BOSS biếи ŧɦái cơ chứ! Cứ duy trì bộ dạng hiện tại thì thật là tốt biết bao!

Hắn đã nghiêm túc liều mạng như vậy, mà nàng lại đi nghỉ ngơi, nàng chắc chắn sẽ hổ thẹn không ngủ được.

Phù Vọng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đầy cảm động và còn có chút hổ thẹn của Thư Ngư thì bỗng dưng bật cười, thật là một hảo hài tử nghiêm túc. Hắn đưa tay sờ lên đầu của nàng, âm thanh không tự giác mềm đi tám độ, "Chỉ là trì hoãn một buổi, không sao đâu. Chỉ có nghỉ ngơi tốt thì mới có thể làm tốt hơn, không phải sao. Mau đi đi, đến thời gian ta sẽ gọi ngươi dậy."

Thư Ngư bị ngữ khí của hắn nói đến mức chân cũng mềm nhũn, nắm lấy tay của hắn nghiêm túc nói: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta không nghỉ ngơi, ta cam đoan sẽ không lười biếng, ngươi yên tâm."

Thấy nét mặt nàng thật tình như thế, Phù Vọng mới phản ứng ra, hoá ra nàng thật sự chỉ muốn để hắn đi nghỉ ngơi, chứ không phải là uyển chuyển biểu đạt rằng mình cũng muốn nghỉ ngơi.

Phù Vọng dừng một chút, thấy nàng đã ăn xong, đưa qua một cái khăn mềm cho nàng lau miệng, sau đó đứng lên nói: "Đi theo ta."

Thư Ngư đi sau lưng hắn đi thẳng đến nội điện, thấy hắn ngồi ở mép giường thì mới dừng bước chân lại, "Ngươi ngủ đi? Ta ra ngoài tiếp tục tu luyện."

"Chờ một chút Thư Ngư, qua đây."

Thư Ngư nghe lời đi qua, vừa mới tới gần định ngồi ở bên giường thì liền thấy BOSS thuần thục lột áo ngoài của nàng, rồi lại nâng chân của nàng lên chuẩn bị cởi giày. cho nàng

"Hở?" BOSS, ngài cởi giày cho tôi đấy hả! Hơn nữa còn cởi cả cái áo ngoài của tôi ra, không cho tôi thời gian phản ứng chút nào cả!

Bị đẩy ngã trên giường, trên thân đắp lên cái chăn mềm mại, Thư Ngư còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc "BOSS vậy mà lại cởi giày cho ta ". Nhưng vừa quay đầu thì liền thấy Phù Vọng cũng nằm trên giường, còn nằm ở cách nàng không xa. Đối diện với ánh mắt của nàng, hắn cười nói: "Vậy thì cùng nghỉ ngơi đi, ta quả thật cũng có chút mệt mỏi."

Thư Ngư còn muốn nói cái gì thì Phù Vọng đã nhắm mắt rồi, biết là hắn mỏi mệt, nàng cũng không nói chuyện nữa, mà cũng gật gật đầu từ từ nhắm hai mắt vờ ngủ. Nói là vờ ngủ nhưng vừa nhắm mắt lại, nàng đã thật sự ngủ thϊếp đi, nàng đúng là quá mệt mỏi, cả tâm lý cũng rất mệt mỏi.

Phù Vọng ngủ ở bên cạnh nàng nhưng không có ngủ, hắn nghiêng đầu nhìn Thư Ngư đã ngủ say, lẳng lặng nhìn ra ngoài một hồi rồi cũng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Nhiều ngày chưa từng chợp mắt đúng là có chút mệt mỏi, nhưng mà với hắn mà nói thì cũng không tính là quá khó chịu đựng. Hắn còn tưởng là mình đẫ che dấu rất tốt, nhưng vẫn bị nàng phát hiện được. Nàng rõ ràng là một người không hề nhạy cảm thậm chí còn có thể nói trì trệ, vậy mà lại có những lúc nhạy cảm như thế.

Lúc Thư Ngư tỉnh lại thì đã là rạng sáng, bên ngoài trời còn chưa sáng. Trải qua một đêm, nghỉ ngơi đến trưa, ủ rũ nhiều ngày như vậy cũng đã biến mất sạch sẽ, chỉ cảm thấy trong thân thể có một loại lực lượng vô biên. Lần này tỉnh lại, nàng không còn dùng Phù Vọng như gối ôm nữa, bởi vì người ta vốn dĩ không ngủ ở trên giường, mà trên cái giường to như vậy cũng chỉ có một mình nàng.

Bới đống tóc dài hơi loạn, Thư Ngư tiện tay mặc áo ngoài vào rồi đi ra ngoài, quả nhiên ở trong thư phòng ngoại điện tìm thấy Phù Vọng. Hắn ngồi ở trước bàn sách nâng bút viết cái gì, tóc dài rối tung, mấy sợi tóc rũ xuống bên tóc mai, giữa lông mày có chút nhăn lại giống như đang suy tư chuyện gì khó khăn, trên bàn sách bày ra rất nhiều thư tịch cùng ngọc bài.

Cửa sổ thư phòng toàn bộ đều được mở ra, khí tức thanh lãnh gần đêm xuyên thấu qua cửa gỗ trải khắp vào bên trong phòng, bóng cây và vầng trăng ngoài viện cũng cùng nhau chiếu vào, phủ lên mặt đất bạch ngọc trong phòng, phản xạ ra huy mang lạnh lùng.

Phù Vọng ngồi một mình ở trong căn phòng quạnh quẽ yên tĩnh, ánh sáng rực rỡ của cái nến không biết đã chớp tắt bao lâu. Thư Ngư dời ánh mắt về phía cái lư hương tản ra khói xanh lượn lờ bên trên bàn đọc sách, thứ được đốt ở nơi đó chính là hương tỉnh thần do chính Phù Vọng phối, có lẽ người này vốn dĩ không nghỉ ngơi được bao lâu thì đã lại bắt đầu bận rộn rồi.

Bệnh chung của BOSS đều chính là rất kính nghiệp mà còn thích liều mạng. Thư Ngư gãi đầu không biết mình hiện tại nên chào hỏi hay là tiếp tục dựa vào bố trí của Phù Vọng để đi tu luyện. Nhưng nàng còn chưa cân nhắc xong thì đã bị Phù Vọng phát hiện.

Phù Vọng trông thấy nàng mặc một bộ Hồng Y đến cả cổ áo còn chưa bẻ, tóc cũng rối bời đứng ở cửa ngẩn người, liền để bút trong tay xuống cười hỏi một câu: "Thư Ngư tỉnh rồi, nghỉ ngơi được chứ?"

Thư Ngư hoàn hồn, gật gật đầu ngại ngùng hỏi: "Ngươi không nghỉ ngơi sao?"

Sao Phù Vọng có thể không biết chút tiểu tâm tư này của nàng, mỉm cười nói: "Ta đã nghỉ ngơi tốt, ta xưa nay nghỉ ngơi rất ít, tỉnh dậy liền dứt khoát đi đến thư phòng." Vừa nói, hắn đã đứng lên đi về phía Thư Ngư, đầu tiên là rất tự nhiên sửa sang lại cổ áo cho nàng, còn nói: "Đến bên này ngồi đi, ta giúp ngươi búi tóc."

Trước khi Thư Ngư xuyên qua gần như không cần buộc tóc, cho nên kỹ năng buộc tóc nàng còn không có, chứ đừng nói là kiểu búi tóc phức tạp như vậy. Nhưng tới nơi này xong, bởi vì cần phòng ngừa nhiều người nhìn thấy nên những tên phục vụ trong điện đều bị đuổi đi, việc chải búi tóc hay là chuẩn bị quần áo đồ ăn không biết lúc nào liền rơi xuống toàn bộ lên tay Phù Vọng. Quen thuộc rồi thì cũng không có gì không được tự nhiên, Thư Ngư ngồi ở trên đệm chờ Phù Vọng chải tóc cho nàng, con mắt liếc về phía đồ vật hắn vừa viết.

"... Thanh dã bí cảnh..." Khẽ lẩm bẩm mấy chữ trên tờ giấy kia dùng chu sa viết ra, Thư Ngư nghiêng đầu hỏi thăm nhìn về phía Phù Vọng.

Phù Vọng đi đến phía sau nàng, tay cầm cây lược gỗ chải tóc cho nàng, miệng giải thích nói: "Thanh dã bí cảnh là ở Vô Văn sơn, khoảng cách rất gần với chỗ tham gia tiểu hội Linh Dẫn lần này. Dựa theo trình độ bây giờ của ngươi, nếu thật sự tham gia diễn võ trong tiểu hội Linh Dẫn thì nhất định sẽ bị phát giác, mà đám thiên chi kiêu tử của tứ đại yêu tộc cũng không thể khinh thường, cho dù là Thiên Phong Cẩn Du lúc trước cũng phải cẩn thận đối đãi."

"Như vậy tham gia diễn võ tất nhiên là không được, chỉ có thể mở ra một lối riêng. Thanh dã bí cảnh này, tất cả người tiến vào đều phải cần chờ đủ một năm mới có thể đi ra ngoài, là chỗ rèn luyện của các hậu đại tư chất cao nhất trong Ngũ đại yêu tộc, huống hồ mỗi lần người tiến vào đều có chỗ khác nhau, là một nơi thanh tĩnh tu luyện rất tốt đẹp."

Thư Ngư nghe vậy thì liền dừng lại tìm kiếm trong trí nhớ của Thiên Phong Cẩn Du, quả nhiên tìm được ký ức tu luyện trước kia ở trong thanh dã bí cảnh này. Trong đó yêu thú đông đảo, không gian cũng cực lớn, nàng ở bên trong đó một năm dường như cũng không có khó khăn gì. Thiên Phong Cẩn Du tựa như là một đại sát khí, điên cuồng gϊếŧ sạch mấy con yêu thú bên trong thanh dã bí cảnh. Vì nàng gϊếŧ quá nhiều, nên thậm chí sau này, người của tứ đại gia tộc còn lại đều cự tuyệt cho nàng tiếp tục vào tu luyện, chỉ lo lắng nàng ở bên trong lại gϊếŧ sạch yêu thú.

Mà người Thiên Hồ tộc cũng đồng ý, không muốn để Thiên Phong Cẩn Du tiến vào thanh dã bí cảnh nữa. Dù sao Thiên Phong Cẩn Du cũng có tính tình hiếu sát, ở trong bí cảnh lại càng không bị gò ép gϊếŧ đến đỏ cả mắt, căn bản không biết điểm dừng, đến cả những đại yêu thú sâu nhất trong bí cảnh cũng dám khıêυ khí©h, thực sự là không muốn sống. Người Thiên Hồ tộc sợ vị tổ tông không sợ chết này sẽ chết ở đấy nên đành phải tìm cách ngăn cản nàng.

Xem hết ký ức của Thiên Phong Cẩn Du ở thanh dã bí cảnh, Thư Ngư lại cảm giác dạ dày toát ra một cảm giác quen thuộc cuồn cuộn. Mỗi lần tìm kiếm ký ức nguyên chủ, Thư Ngư đều cảm giác giống như là vừa xem hết một bộ huyết tinh phim. Tay xé yêu thú, tay móc nội đan yêu thú, móc mắt cùng tuỷ não, nuốt sống huyết nhục, không vui thì sẽ diệt sát toàn bộ yêu bầy thú tộc, hành vi điên cuồng, thực sự không thể dùng từ phát rồ để khái quát.

Phù Vọng chú ý tới vẻ mặt của Thư Ngư, biết nàng lại bị ký ức của Thiên Phong Cẩn Du làm cho buồn nôn thì liền đổi tỉnh thần hương bên cạnh thành thanh tâm hương, tiếp tục nói cho Thư Ngư biết dự định của mình, "Trước khi bắt đầu diễn võ, ta sẽ bị người nào đó ác ý hãm hại đẩy vào thanh dã bí cảnh. Sau đó ngươi vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đuổi tới, vì cứu ta mà cùng nhau "ngộ nhập" vào thanh dã bí cảnh."

Thư Ngư a lên một tiếng, "Ngươi nói là chúng ta sẽ phải cùng trốn vào bên trong thanh dã bí cảnh?"

"Đúng, ngươi không thể tham gia diễn võ, chỉ có thể tìm ra một điểm "Bất ngờ" để trốn tránh. Đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội để tranh chấp với người ta, khiến người đó đi theo ta đến gần thanh dã bí cảnh, ngươi chuẩn bị cho tốt, nhận được tin tức thì liền đến tìm ta, sau đó giả bộ vì cứu ta mà cùng tiến vào thanh dã bí cảnh." Phù Vọng chải xong tóc cho Thư Ngư, thì liền ngồi xuống bên cạnh nàng lấy ra một phần địa đồ chỉ vào ở phía trên đó một nơi nào đó.

"Ngay ở chỗ này, chỉ cần có thể tiến vào thanh dã bí cảnh thì sẽ có thể né tránh diễn võ, mà cũng có thể mượn cơ hội này rèn luyện năng lực của ngươi. Nếu ngươi muốn khôi phục năng lực của Thiên Phong Cẩn Du, ở chỗ này đơn độc luyện tập chắc chắn là không làm được, nhất định phải thực chiến. Nếu ngươi không muốn gϊếŧ yêu tộc thì đám yêu thú bên trong bí cảnh ăn thịt huyết nhục yêu tộc, ngươi có thể dùng nó để luyện tập."

"Thanh dã bí cảnh một khi tiến vào thì nhất định phải chờ đủ một năm mới có thể đi ra, bởi vậy chúng ta sẽ có thời gian một năm để chuẩn bị, không đến mức vội vàng giống như bây giờ."

Thư Ngư thực sự cảm thấy BOSS rất thương nàng. Phương pháp này nghe vào quả thật không tệ, thế nhưng nếu như những trưởng lão kia cũng tiến vào bí cảnh tìm các nàng thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ như vậy, nàng cũng liền hỏi như vậy.

Phù Vọng kiên nhẫn giải thích nói: "Tiểu hội Linh Dẫn là cuộc đọ sức của thế hệ trẻ tuổi Ngũ đại yêu tộc, các tộc trưởng lão bình thường đều sẽ không đi, mà bọn tiểu bối trẻ tuổi dù có mâu thuẫn nhưng chỉ cần không có nguy hiểm đến tính mạng thì cũng sẽ không dẫn tới việc các tộc vạch mặt. Nếu như chúng ta vào thanh dã bí cảnh, chắc chắn sẽ có người tiến vào tìm kiếm, nhưng mà sẽ không có quá nhiều người. Dù sao thì người tìm tới ngươi cũng chỉ có thể ở trong đó một năm rồi mới ra ngoài, không thể nào ra trước thời gian quy định được."

"Bên trong bí cảnh chỉ cần không đi vào chỗ sâu thì với Thiên Phong Cẩn Du mà nói cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, cho nên các trưởng lão Thiên Hồ tộc sẽ không lo lắng, mà còn sẽ an tâm chờ một năm sau ngươi ra rồi lại bàn về tình huống. Cho dù có người tới tìm, dùng bí cảnh để tránh bọn họ cũng rất dễ dàng. Đợi một năm sau ngươi ra, có năng lực, lực lượng cũng đủ thì có muốn làm gì cũng sẽ không khó khăn giống như hiện tại."

Xem ra Phù Vọng cũng đã định xong, Thư Ngư không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, chỉ có thể liên tục gật đầu, "Ta nghe ngươi!"

"Chỉ là..." Phù Vọng nhìn nàng, trong mắt dường như có chút bận tâm, "Chỉ là sợ ngươi vất vả, bên trong bí cảnh sẽ phải chém gϊếŧ, ngươi có thể sẽ không quen."

BOSS càng nghĩ vì nàng, Thư Ngư lại càng cảm thấy mình quá vô dụng, hít sâu một hơi, Thư Ngư kiên định nói: "Ta sớm muộn cũng phải quen!" Nói xong câu này, ánh mắt nàng có chút bất an nhìn về phía Phù Vọng, "Ngươi sẽ đi cùng ta vào bên trong thật sao?"

Phù Vọng thấy thần sắc ỷ lại rõ ràng của nàng, đáy mắt yếu ớt, ngoài mặt lộ ra nụ cười nhu hòa y như thường ngày, "Ta đương nhiên sẽ đi cùng ngươi."

Nghe được câu trả lời của hắn, Thư Ngư nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một khuôn mặt tươi cười, "Ta sẽ bảo vệ ngươi."

Phù Vọng nghiêm mặt nói: "Vậy thì làm phiền Thư Ngư."

"Được, ta sẽ tu luyện ngay!" Thư Ngư rất phấn khích, đứng lên vội vàng đi ra ngoài, để lại Phù Vọng ngồi ở chỗ cũ cười nhìn bóng lưng nàng rời đi.

Nâng bút chọn lên một chỗ trên bản đồ, nụ cười bên môi Phù Vọng không thay đổi nhưng ánh mắt lại rất tĩnh mịch. Có lẽ nơi này, chính là nơi Thư Ngư sẽ cải biến. Thư Ngư cần thời gian và cơ hội để trưởng thành, mà ở trong quá trình này, hắn cũng nhất định phải trở thành người mà nàng vô cùng xem trọng. Thanh dã bí cảnh nguy cơ tứ phía, đơn độc ở đó một năm, Phù Vọng không tin không chiếm được trái tim của Thư Ngư.

Một năm sau, Thư Ngư sẽ biến thành "Thiên Phong Cẩn Du", mà hắn thì sẽ trở thành người mà Thư Ngư không cách nào có thể quên được.

Thư Ngư sau này, sẽ biến thành cái dạng gì? Có lẽ, cuối cùng cũng sẽ bởi vì sinh tồn mà trở nên giống như hắn, không từ thủ đoạn, tâm cơ thâm trầm. Người ngây thơ thiện lương nếu không có đầy đủ sức mạnh và năng lực thì cũng chỉ là kẻ nhu nhược, loại người như vậy sống ở Mộng Trạch Yêu giới sẽ không sống được lâu, hành sự của bọn họ bây giờ không phải là kế sách lâu dài. Cho nên, hắn có thể dung túng Thư Ngư, nhưng cũng chỉ có thể làm được trong vòng nửa tháng ngắn ngủi này.