Chương 9

"Ngươi chính là người Cẩn Du đại nhân sủng ái?" Thiếu niên dung mạo tuấn mỹ điệt lệ, mặc một bộ áo dài màu đỏ hoa lệ giá hơn vạn kim, trên mặt là một loại thần sắc phẫn hận bất bình xen lẫn cao ngạo. Ở chung quanh hắn còn có hơn mười vị hoa mỹ thiếu niên thiếu nữ vây quanh, như là chúng tinh củng nguyệt bảo vệ hắn ở giữa.

Đây là chúng mỹ nhân bên ngoài Thiên Phong phủ hiến đến Thiên Tâm đảo cho Thiên Phong Cẩn Du, lên đảo ba ngày cũng chưa từng gặp được Thiên Phong Cẩn Du, ngược lại chỉ nghe thấy chúng nô bộc khắp nơi trên Thiên Tâm đảo đàm luận chuyện Thiên Phong Cẩn Du sủng ái cái tên nửa yêu đê tiện tên là Phù Vọng như thế nào. Các vị chúng mỹ nhân lên đảo là vì muốn có được Thiên Phong Cẩn Du ưu ái nên đều rất không cam lòng, cho nên mới dẫn cả một đoàn người đến ngăn chặn Phù Vọng ở trong hoa viên như này.

Đám người này chừng năm mươi, sáu mươi người, đều là người mà mười hai vị trưởng lão ở Thiên Phong phủ đưa tới. Mười hai vị trưởng lão nắm giữ toàn bộ Thiên Hồ tộc, mười hai phần tộc này chính là con cháu của bọn họ, trong đó Thanh Hồ tộc chỗ Phù Vọng cũng chỉ là phân tộc thuộc hạ quản lý của Lục trưởng lão. Mà những chúng mỹ nhân trước mặt mới đưa tới này đều là vai lứa con cháu ruột thịt của mười hai vị trưởng lão, thân phận so với Phù Vọng không biết phải tôn quý hơn bao nhiêu.

Hồ tộc phần lớn là ăn mặn không kị, nam nữ đều có thể, dù cho có quan hệ máu mủ thì cũng có thể trở thành bạn giường, sinh hạ hậu đại. Bởi vậy trong toàn bộ yêu tộc, Hồ tộc có nhân số con nối dõi tương đối đông đảo. Lần này đưa tới còn có không ít vị có huyết thống khá thân cận với Thiên Phong Cẩn Du, có thể xưng huynh tỷ đệ muội hoặc là thúc bá với nàng.

Bởi vì yêu tộc phần lớn đều không thay đổi dung mạo, mà còn có nhiều mỹ nhân nên thường thường bối phận và số tuổi đều không hợp nhau, kiểu gì cũng sẽ tạo thành tình huống tiền bối còn trẻ hơn so với hậu bối. Lần này cái vị được chúng Hồ yêu bảo vệ ở trung tâm, chính là ruột thịt của Lục trưởng lão, bối phận đỉnh cao nhất, thậm chí còn cao hơn một đời so với Thiên Phong Cẩn Du.

Vị này tên là Thiên Phong Lâm Cù, là hài tử nhỏ nhất của Lục trưởng lão, xuất sinh mới chỉ mười sáu năm, nhỏ hơn Thiên Phong Cẩn Du tới mấy tuổi. Hắn tư chất thượng thừa, tuổi còn nhỏ đã tu luyện có thành tựu, vô cùng được Lục trưởng lão coi trọng, cũng là một vị công tử cực tôn quý ở Thiên Phong phủ.

Lục trưởng lão đã coi hắn như người nối nghiệp của mình mà bồi dưỡng, tuy có xem trọng Thiên Phong Cẩn Du thì cũng không muốn đem người nối nghiệp mình coi trọng tới làm nam sủng cho nàng. Chỉ là đáng tiếc, Thiên Phong Lâm Cù hai năm trước từng gặp Thiên Phong Cẩn Du, sau đó liền bắt đầu nhớ mãi không quên, còn coi nàng như là thần nữ trong lòng. Bây giờ nghe thấy chuyện này, hắn liền không chút nghĩ ngợi làm loạn với Lục trưởng lão, một lòng muốn tới Thiên Tâm đảo, dù tự hạ thân phận làm nam sủng hắn cũng cam nguyện. Đồng thời cùng khiến Lục trưởng lão nổi trận lôi đình.

Thiên Phong Lâm Cù mất bao nhiêu công sức mới cầu được một cơ hội như vậy, nhưng lên trên được đảo, hắn lại không được gặp mặt người trong lòng, đã vậy còn ngày ngày nghe thấy chuyện của Thiên Phong Cẩn Du cùng tên nam sủng kia trong điện. Hắn tra ra, tên nam sủng Phù Vọng kia chẳng qua chỉ là một tên nửa yêu đê tiện, Thiên Phong Lâm Cù mang theo trái tim tràn đầy ước mơ luyến mộ lập tức liền tràn đầy đố kị.

Là thiếu niên thiên chi kiêu tử, đau khổ tu luyện chỉ vì ngày sau có khả năng hấp dẫn sự chú ý của người trong lòng thì sao có thể chịu đựng được việc ý trung nhân yêu thích một tên bụi đất như vậy. Cho nên giờ khắc này đứng đây, hắn đã phải mạnh mẽ đè nén bản thân vô cùng mới không động thủ gϊếŧ chết Phù Vọng.

Nếu không phải Thư Ngư và Phù Vọng diễn trò viên mãn để cho người trong Thiên Phong phủ đều biết được Thiên Phong Cẩn Du coi trọng Phù Vọng như thế nào thì chỉ sợ Thiên Phong Lâm Cù vừa thấy được tình địch Phù Vọng thì đã liều lĩnh gϊếŧ chết hắn rồi. Thế nhưng mặc dù không có động thủ thì vẻ khinh bỉ cùng chán ghét cũng không hề có ý thu liễm, đơn giản như là một thanh lợi kiếm, muốn mổ Phù Vọng thành hơn ngàn vạn đao.

Phù Vọng bị ngăn cản ở chỗ này đã sớm biết rõ thân phận của những người này, dù sao cũng phải liên hệ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Hắn làm như không thấy sự ác ý trong mắt Thiên Phong Lâm Cù, mà chỉ làm ra vẻ khiêm tốn đáp lễ, không hề có bộ dạng ỷ sủng mà kiêu như người khác nói.

Hắn mặc một bộ tố thanh ý, tóc dài dùng một sợi dây cột tóc đơn giản buộc ở sau lưng, vẻ mặt sơ lãng, bên miệng mỉm cười, khiến người ta thấy mà thân quen. Hắn chính trực như một cây tu trúc, đứng trong một đám mỹ nhân áo hoa mỹ lệ xuất hiện một loại khí chất đặc biệt.

Thiên Phong Lâm Cù đánh giá hắn một lúc thì nét mặt càng thêm không ổn, dung mạo Phù Vọng đẹp thì đẹp, nhưng so sánh với đám mỹ nhân xuất hiện tầng tầng lớp lớp ở Hồ tộc cũng không thể nói là đỉnh tiêm. Nói là mỹ lệ thì toàn bộ Thiên Hồ tộc đều không có người nào có thể so sánh được với Thiên Phong Cẩn Du, nhưng mà trên thân Phù Vọng lại có một loại khí chất đặc biệt, kết hợp với vẻ đẹp của hắn lại càng làm tăng thêm sức mạnh, rất là hấp dẫn người khác.

Cho dù Phù Vọng có thái độ khiêm tốn thì trong mắt Thiên Phong Lâm Cù lòng tràn đầy ghen tỵ cũng chỉ cảm thấy trên mặt hắn đang viết đầy bốn chữ dương dương đắc ý, làm hắn ta hận đến nghiến răng. Lửa giận xông lên não thì nào còn quản được nhiều như vậy, Thiên Phong Lâm Cù quét sạch sẽ suy nghĩ hòa bình thị uy của mình lúc trước, chỉ muốn cho tên yêu tộc Thiên Phong Cẩn Du đê tiện này một bài học.

Miễn cưỡng đè xuống lòng đố kị tìm về thần trí của mình, Thiên Phong Lâm Cù không tự mình động tay. Thứ nhất là vì lo lắng sẽ khiến Thiên Phong Cẩn Du không vui, thứ hai là vì dưới tay hắn còn có thể dùng không ít người. Đến lúc đó nếu Thiên Phong Cẩn Du muốn trách tội thì chỉ cần tùy tiện đẩy ra một kẻ chết thay là được. Chỉ cần không gϊếŧ chết tiểu yêu này thì cũng không có việc gì lớn. Trong lòng chuyển qua một vòng, Thiên Phong Lâm Cù liền hướng ánh mắt lên người bên cạnh.

Trong mấy chục người này, có ba mươi sáu người là đưa tới, mà số người còn lại thì là cao đẳng nô bộc phục vụ ở trên đảo Thiên Tâm này, cũng là người mà trước khi thập nhị trưởng lão đưa tới nơi đây, phần lớn là thám tử. Lúc Phù Vọng mới tới cũng từng gặp qua những cao đẳng nô bộc này, thân phận của những người này khá là cao quý, chỉ là so với những người mới được đưa tới thì kém hơn chút.

Nghĩ nghĩ đến quan hệ trong, Thiên Phong Lâm Cù chỉ một nam tử nói: "Tên đê tiện nửa yêu này mạo phạm ta, ngươi đi cho hắn một bài học."

Người bị điểm trúng kia trong lòng âm thầm kêu khổ, nhìn về phía Phù Vọng đứng ở chỗ đó bất động không làm gì, lại nhìn lại vẻ mặt kiêu căng của Thiên Phong Lâm Cù, hơi có chút trù trừ. Hắn cũng biết mình đã bị xem như pháo hôi, thế nhưng bất luận là Thiên Phong Lâm Cù hay là Thiên Phong Cẩn Du thì hắn đều không thể đắc tội nổi. Thấy hắn thật lâu bất động thì liền có một vị kiều diễm thiếu nữ đứng ở phía bên phải Thiên Phong Lâm Cù hừ một tiếng, "Lâm Cù công tử bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, cái tên tiểu yêu này dám ngăn cản đường đi của Lâm Cù công tử, chẳng lẽ còn không giáo huấn hắn được sao!"

Hồ tộc không kị nam nữ, nữ tử này đương nhiên cũng là đưa tới để hầu hạ Thiên Phong Cẩn Du, thân phận nàng chưa chắc đã tôn quý hơn những người còn lại. Nhưng nàng có ánh mắt, đã sớm bợ đỡ được Thiên Phong Lâm Cù rồi, cho nên bây giờ nàng chính là tên chó săn ỷ thế hϊếp người diễu võ giương oai. Bây giờ thấy tên nam tử bị điểm kia bất động, nàng lập tức đứng ra răn dạy lên, làm cho hắn không thể không động thủ.

Phù Vọng bị người ngăn lại, bây giờ chỉ hỏi một câu đã muốn hại hắn, hắn lúc này bị người bao quanh, trên mặt lộ ra một chút thất kinh, không còn trấn định như trước. Thiên Phong Lâm Cù nhìn thấy thì trong lòng cực kỳ vui sướиɠ, càng thêm ngóng trông dáng vẻ hắn làm trò hề.

Phù Vọng ngoài mặt thì làm ra bộ dáng có chút sợ hãi, nhưng trong lòng thì lại không kinh hoảng chút nào, hắn trải qua thời khắc sinh tử như này đã nhiều, tràng diện bây giờ quả thực không có trở ngại gì. Huống chi, hắn sớm đã có dự định, cho dù những người này hôm nay không tới tìm hắn thì chờ ngày mai hắn cũng sẽ cố ý chọc cho những người này gây bất lợi cho hắn.

Vốn dĩ muốn được việc còn phải bỏ phí một phen công phu, thế nhưng hiện tại có vị Thiên Phong Lâm Cù tình căn thâm chủng với Thiên Phong Cẩn Du thì liền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Giương mắt nhìn Thiên Phong Lâm Cù, bên trong đôi mắt Phù Vọng hiện lên ám quang yếu ớt. Bộ dáng chật vật của tên pháo hôi xui xẻo kia đã khiến cả một đám người vây quanh đều bật lên những tràng cười nhạo. Vốn dĩ loại tiết mục mèo hí chuột này sẽ khiến cho tâm trạng Thiên Phong Lâm Cù cực kì thư sướиɠ, thế nhưng khi nhìn thấy những vết tích mập mờ ở cổ và cánh tay mà Phù Vọng "không cẩn thận" lộ ra kia, hắn liền gai hết cả người. Rơi vào trong mắt của hắn, thoáng chốc đã khiến hắn ghen ghét dữ dội.

Phù Vọng lại cố gắng trốn tránh, trong miệng nhu nhu nói ra: "Cẩn Du nếu biết được các ngươi lấn ta thì chắc chắn sẽ tức giận, các ngươi mau mau dừng tay đi."

Thiên Phong Lâm Cù nghe hắn gọi thẳng tên Thiên Phong Cẩn Du thì lập tức không tự chủ được đỏ mắt, đẩy cái tên nam tử giả vờ giả vịt không dám nặng tay kia ra, tự mình hội tụ một đoàn linh khí trong tay định đánh vào tim Phù Vọng.

Phù Vọng không sợ chút nào, hắn đã có thể cảm giác được luồng linh lực quen thuộc từ bên kia bay vụt đến rồi. Lúc cố ý khích giận Thiên Phong Lâm Cù, hắn đã bóp nát viên ngọc bài trong tay áo, loại ngọc bài này là thứ trong tay hắn và Thư Ngư đều có, một khi bóp nát thì chính là hắn đã xảy ra chuyện, Thư Ngư tất nhiên sẽ lập tức chạy đến.

Quả nhiên, linh lực của Thiên Phong Lâm Cù còn chưa chạm tới người hắn thì đã bị một đạo linh khí hung hung khí thế khác đánh tan. Đạo linh lực đỏ nhạt đánh tới đánh tan linh lực của Thiên Phong Lâm Cù xong thậm chí vẫn còn dư uy, đẩy lui một đám chúng mỹ nhân không có chút phòng bị nào ngược về sau. Đồng thời trên bầu trời còn truyền đến một giọng nữ dễ nghe nặng nề tức giận, "Người nào dám ở đây làm càn!"

Bóng người đỏ như lửa đột ngột xuất hiện trên thiên không, chỉ chớp mắt đã rơi xuống bên cạnh Phù Vọng, đỡ Phù Vọng đã ngã ngồi trên mặt đất dậy rồi để hắn nằm ở trong ngực. Động tác của nàng rất bá đạo, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn ra được sự cẩn thận từng li từng tí đến, giống như là sợ mình quá dùng sức tổn thương người trong ngực.

Mà Phù Vọng được nàng đỡ dậy, giờ phút này ánh mắt cũng mang theo cảm kích và tình yêu nhìn nàng, mềm mại nhu thuận tựa ở bên cạnh nàng.

Thư Ngư nắm tay Phù Vọng thay hắn dò xét một phen, thấy hắn không có bị thương thì mới thở dài một hơi. Nàng đã nói rồi, BOSS làm sao có thể yếu như vậy chứ, cho dù liều thực lực đánh không thắng người ta thì dựa vào quỷ kế và bản lĩnh kỳ dược của hắn cũng có thể giúp hắn toàn thân trở ra. Ngọc bài trong ngực đột ngột vỡ vụn, thật sự dọa nàng nhảy lên một cái, vội vã chạy đến.

Vừa đến nơi này, nhìn thấy Phù Vọng không sao cả, nhưng mà lại thấy hắn nhu nhược như Bạch Liên Hoa dựa vào nàng, rồi lại nhìn đám mỹ nhân đối diện không thể che hết nỗi hoảng sợ, trong lòng Thư Ngư nhất thời liền hiểu... A, hóa ra là vở kịch hậu cung đang diễn ra.

Hôm qua BOSS còn phổ cập cho nàng một vài lai lịch của chúng mỹ nhân mới tới, nàng lúc ấy liền nghĩ chắc chắn không thể thiếu vở kịch trình diễn tranh đấu hậu cung này được, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã có thể nhìn thấy rồi. Trước kia chỉ được nhìn qua những màn tranh đấu hậu cung trong tiểu thuyết hoặc là trong mấy bộ phim truyền hình như Chân Hoàn truyện, bây giờ cuối cùng nàng cũng được chứng kiến rõ ràng rồi.

Nhớ năm đó tuổi nhỏ không hiểu chuyện, còn từng dùng cái chăn khoác lên người, trên đầu cắm hai cây đũa, đóng vai hoàng hậu ác độc hoặc là sủng phi bị đánh nhập lãnh cung, chỉ là lúc đó lại không nghĩ ra bây giờ còn được diễn xuất trong chính vở kịch đó. Chỉ là nhân vật này thực sự là hơi không tưởng được. Nàng lúc này là mang vai trò một hôn quân có được mỹ nhân bạch liên hoa. Ừm, rất tốt, suy nghĩ một chút thì còn có chút kích động đó.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chút diễn kỹ mà Phù Vọng đã dạy cho Thư Ngư lập tức được lên sàn. Chỉ thấy nàng đầu tiên là lộ ra khí chất bá đạo sắc bén ẩn chứa mấy phần nhu tình, che che vạt áo cho Phù Vọng bên cạnh, lại chỉnh trang lại mấy sợi tóc hơi có vẻ xốc xếch của hắn, ôn nhu nói: "Bảo bối, ngươi có sợ không?"

Diễn kỹ của Phù Vọng cũng không kém bao nhiêu, dù nàng đột nhiên dùng xưng hô "bảo bối" đầy buồn nôn này thì hắn cũng không lộ ra mảy may sơ hở, ngược lại còn như đã rất quen thuộc, có chút rũ mắt mặc cho nàng nắm chặt hai tay, gò má đỏ ửng cùng đôi mắt như nước liếc mắt nhìn nàng vài lần, khẽ khàng trấn an lại như nũng nịu trả lời: "Nô vô sự, không cần ngài phải lo lắng."

"Bảo bối, tâm ta yêu người, sao có thể không lo lắng chứ. Hừ, ta muốn xem xem là tên khốn phương nào càn rỡ như vậy, dám đυ.ng đến người của Thiên Phong Cẩn Du ta." Nàng nói xong liền đem ánh mắt xéo xắt liếc đến Thiên Phong Lâm Cù sắc mặt khó coi. Nét mặt chuyển đổi rất nhanh chóng, lập tức biến từ nhẹ nhàng thành đao kiếm sắc bén.

Mấy người Thiên Phong Lâm Cù cũng không ngờ, chỉ là muốn làm khó Phù Vọng một phen lại có thể khiến cho Thiên Phong Cẩn Du ra mặt, chỉ một thoáng sắc mặt bọn họ còn vô cùng đặc sắc. Những người còn lại nhớ tới tác phong của Thiên Phong Cẩn Du trước sau như một thì cảm thấy rất sợ hãi, Thiên Phong Lâm Cù cũng rất sợ hãi nhưng càng nhiều hơn cả chính là nồng đậm đố kị. Nhìn thấy thái độ và xưng hô của bọn họ, hắn mới phát hiện địa vị của tên nửa yêu đê tiện này ở trong lòng Thiên Phong Cẩn Du còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ. Hắn rõ ràng không phải chỉ là một đồ chơi nam sủng, mà có thể nói là bạn lữ tình nhân rồi.

Cái tên nửa yêu đê tiện, sao hắn có thể xứng với thần nữ Cẩn Du đại nhân huyết thống tôn quý nhất Thiên Hồ tộc chứ! Thiên Phong Lâm Cù khi đối diện với Thiên Phong Cẩn Du thì ánh mắt lạnh lùng sắc bén đầy phẫn hận lập tức đều hóa thành hậu tri hậu giác sợ hãi, nhất thời sắc mặt cũng tái nhợt theo. Chỉ là hắn dù sao cũng ái mộ người trước mắt nên còn có thể gượng chống lấy đứng tại chỗ, mở miệng nói: "Đồ đê tiện…tên nô này va vào ta, ta vốn chỉ muốn trừng trị một chút, chứ không có định làm gì nặng nề quá đáng. Sao có thể phiền Cẩn Du đại nhân tới tận đây chứ? Còn chưa thấy qua Cẩn Du đại nhân, ta là chi tử Thiên Phong Lâm Cù của Lục trưởng lão..."

"Chính là ngươi đánh Phù Vọng?" Thư Ngư không để hắn nói xong đã lạnh lùng ngắt lời hắn, bộ dáng xem ra là không định tha cho hắn đơn giản như vậy, thậm chí còn không thèm để ý đến thân phận của hắn.

Mắt thấy sắc mặt Thiên Phong Lâm Cù tái nhợt, nội tâm Thư Ngư thở dài một hơi. Mặc dù dáng dấp không tệ, nhưng mà xin lỗi, thiếu niên ngạo kiều cao ngạo không phải là gu của nàng, nàng chỉ thích nam nhân hệ trung khuyển nhu hòa lạnh lùng kiên nghị mà thôi, Hơn nữa, nàng còn là một bọn với BOSS, nên đương nhiên là phải kiên định đứng vững doanh trại của mình rồi.

Lập tức nàng lại âm hiểm mở miệng lần nữa: "Dám động vào người của ta ta, chắc hẳn là đã chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của ta rồi đúng không."

Nghe vậy sắc mặt Thiên Phong Lâm Cù liền trắng hơn một phần, Thư Ngư không nói thêm nữa, tay nàng lặng lẽ bóp ngón tay Phù Vọng, rồi liền làm bộ đưa tay tụ ra một đoàn linh khí đáng sợ. Mắt thấy sắp phóng về phía Lâm Cù, thậm chí còn giống y như lúc trước hắn ta ra tay với Phù Vọng, không lưu tình chút nào.

Đang vào lúc này, Phù Vọng bên cạnh nàng duỗi tay ra một cái, nhu nhu nhấn lên cổ tay của nàng, giọng nói thành khẩn nhìn nàng nói: "Ta cũng không có trở ngại gì, vị công tử này chắc hẳn chỉ muốn đùa với ta một chút thôi, thật sự không sao đâu. Còn nữa, thân phận Lâm Cù công tử tôn quý, Cẩn Du ngài... Cẩn Du đại nhân không cần vì Phù Vọng mà đả thương người, trong lòng Phù Vọng khó có thể bình an. Nếu đại nhân yêu ta thì xin hãy đồng ý với thỉnh cầu này của ta."

Qua mấy lần rèn luyện, Phù Vọng làm tư thế này càng thêm thuần thục thuận tay, thật sự là khiến cho bất kì ai cũng cảm thấy hắn là một đóa bạch liên hoa thiện lương không nhiễm nước bùn, đến cả Thư Ngư cũng muốn nói một câu "Đây là nam hài thiện lương nhất ta được gặp từ bé đến giờ."

Thiên Phong Lâm Cù vốn đã chuẩn bị cho tình huống bị thương thì lại được tình địch xin tha, sắc mặt lúc này lập tức còn khó chịu hơn, từ trắng chuyển đỏ, bởi vì xấu hổ giận dữ và phẫn nộ, đôi mắt cũng gắt gao theo dõi Phù Vọng gần như dựa sát vào trong ngực Thư Ngư. Thiên Phong Cẩn Du dáng người cao gầy, cũng không cách biệt nhiều lắm so với Phù Vọng, lại thêm khí thế mười phần của nàng lúc này, Phù Vọng cố ý làm ra điệu bộ yếu đuối, bây giờ có dựa sát vào nhau cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy quái dị, mà ngược lại còn bởi vì tình ý giữa hai người mà cảm thấy rất đẹp mắt.

Thiên Phong Lâm Cù tức giận phun ra một ngụm máu, hắn là bị hai cái người ân ái không coi ai ra gì kia chọc tức.

Thư Ngư im lặng một chút, cảm thấy tố chất tâm lý của thiếu niên này thật sự là quá không được. Nghĩ đến, bây giờ lại kí©h thí©ɧ nữa, nói không chừng thiếu niên này sẽ sụp đổ mắt, nàng cũng không cố ý show ân ái nữa, mà chỉ sầm mặt lại nói: "Nếu Phù Vọng đã cầu tình cho các ngươi thì ta sẽ tha cho các ngươi một lần này."

Vào lúc mọi người đều thở dài một hơi, nàng lại tiếp tục nói ra: "Chỉ là, các ngươi làm cho ta vô cùng không vui, nên kẻ dẫn đầu sinh sự sẽ bị trục xuất ra khỏi Thiên Tâm đảo, đám người còn lại đều là cấp thấp nô bộc thì đi ra bên ngoài đảo, không có lệnh truyền triệu không được vào trung tâm. Hơn nữa, nếu có lần sau, tất nhiên ta sẽ không khinh xuất tha thứ."

So với Thiên Phong Cẩn Du lúc trước động một tí là gϊếŧ người thì cách xử trí hiện tại không thể nghi ngờ đã là cực kì nhẹ rồi. Chúng mỹ nhân đoán sai tầm quan trọng của Phù Vọng hai mặt nhìn nhau, trơ mắt nhìn Thiên Phong Cẩn Du cùng Phù Vọng biến mất không thấy tung tích, lại nhìn Thiên Phong Lâm Cù đang che ngực cúi đầu, trong lòng đều thầm mỉa mai.

Cuối cùng, cho dù có không cam lòng rời đi thì Thiên Phong Lâm Cù vẫn bị đuổi ra khỏi Thiên Tâm đảo, chỉ có thể trở về chỗ ban đầu, đến cả tên thiếu nữ chó săn và tên nam tử bị hắn sai khiến đi tổn thương Phù Vọng cũng cùng bị đuổi ra ngoài. Lâm Cù không bị thương tích gì, nhưng trái tim thiếu nam thật sự đã vỡ thành từng mảnh, từ lúc trở về động phủ thì chưa hề đi ra lần nào nữa.

Thư Ngư cùng Phù Vọng trở về trong điện, hai người sau đó đều buông tay ra, khôi phục tình hình âm thầm qua lại.

"Thiên Phong Lâm Cù địa vị cao nhất tiềm lực lớn nhất đã bị đuổi đi, đám người còn lại cũng chỉ có thể ở bên ngoài, nên sẽ không có vấn đề gì đâu." Phù Vọng che một tay áo nói.

Thư Ngư gật gật đầu, "Vất vả rồi."

Bọn họ trước khi đã thương lượng, đám mỹ nhân mà những người kia đưa tới thăm dò không thể cự tuyệt hết được. Thế nhưng là mặc kệ dựa theo ý nguyện của Thư Ngư hay là dựa theo sắp đặt của Phù Vọng thì bọn họ cũng sẽ không thể để cho đám mỹ nhân không biết mang theo tiểu tâm tư gì ở cạnh bên người, đặc biệt là người có thân phận như Thiên Phong Lâm Cù lại càng phiền phức, bởi vậy mới có một màn như thế. Cũng may tạm thời cũng coi như là phối hợp thuận lợi. Điều lo lắng duy nhất chính là, Phù Vọng sẽ lại tiếp tục bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Suy nghĩ một chút liền biết, toàn chung lịch sử, mỗi lần hôn quân phạm sai lầm thì cuối cùng cũng là sủng phi sai, cũng không chiếm được kết quả gì tốt. Cho nên Thư Ngư liền có chút lo lắng, dù nàng biết là BOSS cũng lo lắng. Nàng hiện tại đã dần dần chạy ra khỏi kịch bản, cũng có một chút cảm giác chân thực so với cái thế giới này. Sau khi tìm về trí thông minh nàng liền bắt đầu lo lắng cho Phù Vọng, dù thông minh thì hắn cũng chỉ là yêu tộc cấp thấp, huống chi hiện tại hắn còn không phải là BOSS.

Bởi vậy Thư Ngư mới âm thầm nghĩ là mình phải tranh thủ tu luyện thật tốt để sớm ngày khôi phục năng lực cho Thiên Phong Cẩn Du, sau đó bảo vệ tốt đồng bọn của mình, cùng chung tiến bộ giúp đỡ cho nhau!

Cách một ngày, trên Thiên Tâm đảo liền có khách tới thăm. Người đến là Thiên Phong Lâm Lang, trưởng tôn nữ của đại trưởng lão, một vị quý nữ có danh vọng rất cao ở Thiên Phong phủ, còn mang theo huyết thống thuần khiết, làm người ấm áp khoan hậu. Có thể nói như này, nếu như Thiên Phong Cẩn Du không có một thân thần huyết thì Thiên Phong Lâm Lang đã chính là người dẫn đầu của thế hệ tuổi trẻ ở Thiên Hồ tộc rồi. Đáng tiếc có Thiên Phong Cẩn Du phía trước nên hào quang của nàng liền bị che đậy đi không ít.

Mặc kệ trong lòng Thiên Phong Lâm Lang đến tột cùng là có ý nghĩ gì với Thiên Phong Cẩn Du thì chí ít trên mặt nàng cũng luôn bày ra vẻ hiền lành. Nàng lần này tới là có hai chuyện, chuyện thứ nhất chính là biểu đạt áy náy cho việc mà Thiên Phong Lâm Cù gây ra. Nương Thiên Phong Lâm Cù chính là tỷ tỷ của mẫu thân nàng, Thư Ngư làm rõ quan hệ này xong thì liền không khỏi tiếp tục cảm thán là Hồ tộc thật sự rất loạn. Bởi vì cái tầng quan hệ này mà Thiên Phong Lâm Lang mới thân cận được với Thiên Phong Lâm Cù, mà lần này cũng là nàng đại biểu cho Thiên Phong Lâm Cù đến nhận không ít lỗi.

Không quản sự tình đúng sai, chỉ cần địa vị của Thiên Phong Cẩn Du lớn hơn lực lượng thì nàng chính là đúng, yêu tộc chính là đơn giản thô bạo như thế.

Toàn bộ quá trình Thư Ngư đều cau mặt, dùng cái mũi nhìn người. Thiên Phong Lâm Lang cũng có định lực tốt, lại là một người ấm áp ôn hòa, ngược lại là có mấy phần giống với Phù Vọng. Thư Ngư vừa nhìn đã cảm thấy, vị muội tử này có lẽ cũng là hạt vừng đen trong nhân bánh bao.

Lễ bồi thường xong xuôi, chuyện thứ hai chính là một cái thông báo. Năm nay tiểu hội Linh Dẫn phải sớm tổ chức. Ngũ đại yêu tộc mỗi ba năm sẽ có một lần tổ chức đại hội yêu tộc, hàng năm có một lần tiểu hội Linh Dẫn. Đại hội là toàn bộ yêu tộc cuồng hoan, các tộc trưởng lão tập hợp một chỗ định ra hiệp nghị, tiểu hội thì là do thế hệ trẻ tuổi kiệt xuất tuấn kiệt của yêu tộc tự làm, tóm lại là đủ loại biểu diễn đánh nhau nói nhảm đều có, vô cùng náo nhiệt.

Từ sau khi Thiên Phong Cẩn Du mười hai tuổi, hàng năm tiểu hội Linh Dẫn nàng đều nhất định sẽ đi. Nàng thân là nữ tử tôn quý nhất của Thiên Hồ tộc, đã hưởng thụ nhiều tài nguyên như vậy, đương nhiên cũng cần phải làm gì đó gia tăng thể diện cho Hồ tộc, biểu hiện ra thực lực của Hồ tộc.

Nói cách khác, nàng không thể không đi.

Đợi Thiên Phong Lâm Lang rời đi, Thư Ngư liền khóc không ra nước mắt nhìn về phía Phù Vọng, "Giờ phải làm sao bây giờ? Nếu bảo ta đánh nhau với người ta, ta, ta thật sự không làm được..." Nàng từ nhỏ đã học tập để trở thành con ngoan trò giỏi, chưa từng đánh nhau với ai, chớ nói chi là hiện tại còn phải thấy máu chảy, bây giờ lại càng không phải loại tình huống mà chỉ cần Phù Vọng diễn trò cản lại là có thể miễn đi đánh nhau. Tới thật rồi, a a a a nàng còn chưa khôi phục lại năng lực của Thiên Phong Cẩn Du mà! !

Phù Vọng vốn đang như có điều suy nghĩ gõ nhẹ ngón tay lên bàn bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt Thư Ngư, liền bật cười lớn, "Không."

Thư Ngư: "..." BOSS có khác, dù thái sơn trước mặt sụp đổ cũng không thay đổi tâm lý tố chất cường đại! BOSS nhìn qua không gấp chút nào! Nàng lập tức cũng cảm giác an tâm hơn không ít!

Lập tức nghe Phù Vọng lại hòa nhã nói: "Ta tất nhiên là không sao, chỉ là tiểu hội Linh Dẫn còn cần một tháng, trong khoảng thời gian này Thư Ngư ngươi sẽ cần vất vả mệt nhọc thêm rồi."

Thư Ngư lập tức nhìn ra trong nụ cười ôn nhu vô biên kia chút khí tức của quỷ súc.