Chương 5: Tưởng Dư Hoài

Bây giờ xem mắt chủ yếu chính là để hai bên đương sự nhìn thấy mặt nhau, dì Giang cùng Vương Lệ Lệ đi cùng Từ Hi Nhiễm, địa điểm gặp mặt là ở một nhà hàng, trang hoàng thật sự xa hoa, Vương Lệ Lệ vào cửa còn kinh ngạc.

Dì Giang đi vào báo tên, phục vụ liền dẫn bọn họ lên phòng trên tầng hai, mở cửa là một người phụ nữ trung niên, dì Giang vội vàng giới thiệu: “Tưởng phu nhân, đây chính là Từ Hi Nhiễm, vị này chính là Vương Lệ Lệ mẹ của Hi Nhiễm.”

Tưởng phu nhân uốn tóc, mặc váy lụa màu lam đơn giản, nhìn đơn giản lại rất có khí chất, diện mạo tú nhã đoan trang, cả người lộ ra khí chất sống trong nhung lụa tinh xảo, tươi cười lại rất hòa ái.

“Chào mọi người, mau vào trong ngồi.”

Dì Giang lại giới thiệu: “Hi Nhiễm mau tới đây làm quen một chút, vị này chính là Tưởng phu nhân.”

Từ Hi Nhiễm khách khí chào hỏi, “ Chào Tưởng phu nhân.”

Tưởng phu nhân đánh giá từ trên xuống dưới cô một lần, giống như rất vừa lòng, trên mặt tươi cười lại hòa ái vài phần, “Đừng khách khí, dì họ Thôi, cháu gọi là dì Thôi là được, đi đường vất vả, dì đã kêu người làm chè đậu đỏ, lại đây ăn một chén chè đậu đỏ cho giải nhiệt trước đi.”

Ghế lô cũng chỉ có Tưởng phu nhân, mấy người vào trong bà ấy mới nói: “Tiểu tử nhà ta công việc nhiều, thời gian không nhiều, chỉ có thể phiền toái mọi người chờ một lát.”

Mấy người đều tỏ vẻ không sao. Dì Giang cùng Tưởng phu nhân khách khí nói chuyện phiếm, Tưởng phu nhân lại hỏi Từ Hi Nhiễm, “Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Từ Hi Nhiễm nói: “Hơn hai mươi.”

“Dì nghe nói cháu học đại học Bắc Đằng?”

Từ Hi Nhiễm gật gật đầu, Tưởng phu nhân càng vừa lòng, cười nói: “Có thể thi đậu đại học Bắc Đằng rất lợi hại.”

Dì Giang vội nói: “Còn không phải sao, toàn bộ Lạc Thành chúng ta mỗi năm có thể thi đậu Bắc Đằng cũng chỉ có mấy người.”

Vương Lệ Lệ cũng nói: “Hi Nhiễm nhà tôi từ nhỏ đã thông minh, thành tích tốt lại hiểu chuyện, không để chúng tôi phải phiền lòng.”

Từ Hi Nhiễm ăn chè đậu đỏ trước mặt, sắc mặt bình đạm nghe bọn họ bình luận về cô, giống như cô vô hình.

Tưởng phu nhân nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ còn chưa đến, mọi người nếu đói bụng thì chúng ta gọi món ăn trước đi.”

Bà ấy vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng gõ cửa không nhẹ không vang lên, Tưởng phu nhân sắc mặt vui vẻ: “Chắc là tới rồi.”

Bà ấy đi lên mở cửa, có hai người một trước một sau đi vào, đi đầu kia vừa vào đã đem tây trang áo khoác cởi ra, đưa cho người phía sau chắc là một trợ lý, nhận tây trang xong liền đi ra.

Dì Giang vừa nhìn thấy người tới vội vàng đứng dậy, Vương Lệ Lệ cũng đứng lên theo, Từ Hi Nhiễm thấy thế tự nhiên cũng đứng lên.

Dì Giang trước một bước ân cần chào hỏi, “Tưởng tổng.”

Từ Hi Nhiễm nhìn người nọ, nghĩ đến đây là đối tượng hôm nay muốn cùng cô xem mắt.

Thật ra Từ Hi Nhiễm lúc trước đã chuẩn bị tâm lý tốt, một người sinh ra ở vạch đích, hơn nữa trong tay còn nắm giữ một công ty lớn là thiên chi kiêu tử, trong nhà lại để cho anh ta xem mắt một nữ sinh có gia cảnh chênh lệch lớn như thế, kết hôn hoàn toàn chỉ vì suy xét muốn nối dõi tông đường, cô vốn tưởng rằng một người điều kiện tốt như thế, sợ là ngoài đôi chân tàn tật còn bị thương rất nặng, ví dụ như dung mạo bình thường.

Cho nên cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, chỉ là nhìn đến người đối diện, cô mười phần ngoài ý muốn.

Cũng không có giống tưởng tượng của cô dung mạo bình thường, tương phản hoàn toàn anh ta lớn lên rất tuấn lãng, rất có khí chất, khí chất trên người cũng là ngàn dặm mới tìm được một, đi ở trong đám người tuyệt đối liếc mắt một cái là có thể phát hiện ngay.

Anh ta mặc một kiện sơ mi trắng, một cái quần tây, khuynh hướng cảm xúc thật tốt, một nếp uốn đều không có, áo sơ mi phác hoạ dáng người, cũng không vì một chút tàn tật mà yếu đuối mong manh, áo sơ mi phía dưới phồng lên đường cong cơ bắp chứng tỏ anh ta vẫn luôn tập thể hình, hơn nữa nói chân trái anh tàn tật, nhưng cô xem anh đi đường lại rất tự nhiên.

Từ Hi Nhiễm hoài nghi có phải lầm hay không.

“Đều ngồi xuống đi, không cần khách khí.”

Anh ta nói chuyện thanh âm réo rắt, nho nhã lễ độ, lại lộ ra địa vị cao.

Mấy người ngồi xuống, anh ta cũng đi đến ngồi cạnh Tưởng phu nhân, mà chỗ ngồi vừa khéo đối diện với Từ Hi Nhiễm. Tưởng phu nhân hướng mọi người giới thiệu qua, “Đây là tiểu tử nhà ta, Tưởng Dư Hoài.”

Tưởng Dư Hoài.

Đúng thật chính là đối tượng xem mắt cô hôm nay không sai.