Chương 6: Hài lòng

Chào hỏi đơn giản một chút người phục vụ liền đem thực đơn lên, Tưởng Dư Hoài lấy thực đơn đặt ở trước mặt Từ Hi Nhiễm, khách khí nói một câu, “Cô Từ nhìn xem muốn ăn cái gì.”

Động tác lễ phép, ngữ khí khách khí, cả người biểu hiện thật sự có phong độ, chỉ là người này ánh mắt sắc bén, ánh mắt dừng ở người nào, như là có thể nhìn thấu đối phương. Từ Hi Nhiễm không dám cùng anh ta đối diện lâu lắm, cô xem thực đơn một chút, nhìn đến giá cả càng là không thể nào xuống tay, cô vốn muốn trả lại cho anh ta, nhưng cô phát hiện trên người anh toả ra cảm giác áp bách bảo cô can đảm đem thực đơn trả lại trước mặt anh đều không có, Từ Hi Nhiễm đưa cho Tưởng phu nhân: “Mọi người chọn là được rồi.”

Tưởng phu nhân chọn vài món, trong lúc đợi mọi người lại hàn huyên một chút, chủ yếu là Tưởng phu nhân cùng dì Giang khuấy động không khí, Từ Hi Nhiễm cùng Tưởng Dư Hoài thường thường đáp lại hai câu, Từ Hi Nhiễm phát hiện Vương Lệ Lệ giống như rất khẩn trương, đừng nhìn bà ta ngày thường bá đạo ngang ngược, cả nhà đều bị bà ta khống chế, khi đối mặt với những người này so với Từ Hi Nhiễm còn thất thố.

Nói chuyện phiếm cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu chính là hiểu biết tình huống lẫn nhau, Từ Hi Nhiễm cũng không chủ động nói chuyện, hỏi đến cô thì cô trả lời, đề tài không ở trên người cô liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cô có thể nhìn ra Tưởng Dư Hoài ngồi ở đối diện cũng không hay nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên hỏi đến anh ta cũng chỉ là đơn giản mà trả lời “Đúng” "Được” “Không”, lời ít mà ý nhiều, là một doanh nhân bận rộn ứng phó xem mắt nhàm chán. Đương nhiên cũng không ai cảm thấy có cái gì không thích hợp, giống như anh có thể ngồi ở chỗ này, chỉ có lệ trả lời, cũng đã đủ cho người ta mặt mũi, hoàn toàn chẳng cần thao thao bất tuyệt giới thiệu.

Cơm nước xong từng người về nhà, Tưởng Dư Hoài xuất phát từ lễ phép, cố ý sắp xếp một chiếc xe đưa Vương Lệ Lệ cùng Từ Hi Nhiễm về. Ở trên xe Vương Lệ Lệ hỏi cô cảm giác thế nào, Từ Hi Nhiễm đem đầu dựa vào trên ghế sau giả bộ ngủ, cũng không muốn trả lời.

Cô rất rõ ràng kết quả như thế nào cũng không phải cô có thể quyết định, nhìn ra được người nhà Tưởng Dư Hoài đối với hôn sự của anh ta còn sốt ruột hơn anh ta, đương nhiên cuối cùng quyền quyết định vẫn là ở trên tay Tưởng Dư Hoài, cô cũng không cảm thấy Tưởng Dư Hoài có thể coi trọng cô, đại khái chỉ là vì ứng phó cha mẹ, xuất phát từ lễ phép ra mặt thôi, hơn nữa Từ Hi Nhiễm lúc xem mắt cũng biểu hiện thật sự bị động, anh ta hẳn là cũng cảm giác được, cho nên có thể thành xác suất cũng không cao.

Từ Hi Nhiễm đột nhiên cảm thấy thực buồn cười, Vương Lệ Lệ cùng Từ Xương Đông muốn thông qua cô leo lên nhà hào môn, nhưng hào môn người ta lại không ngốc. Nghĩ như vậy Từ Hi Nhiễm ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm tình khẩn trương một ngày lúc này mới thả lỏng lại.

Nửa đêm Từ Hi Nhiễm khát tỉnh đi ra ngoài uống nước, đi đến phòng khách mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện trong phòng Từ Đóa, lúc này đã là đêm khuya, xung quanh yên tĩnh, phòng cách âm hiệu quả cũng không tốt, cho nên kia mẹ con hai người nói chuyện Từ Hi Nhiễm nghe được rất rõ ràng.

“Hôm nay đối tượng xem mắt trông như thế nào? Nhà anh ta có tiền như vậy ba mươi tuổi còn chưa kết hôn, có phải rất xấu rất dọa người không?”

“Lớn lên vẫn là tuấn tú lịch sự, hơn nữa mang chân giả, đi đường cũng nhìn không ra vấn đề gì.”

“Hả? Tuấn tú lịch sự? Tuấn tú lịch sự như nào, vóc dáng cao không?”

“Rất cao.”

“Cao bao nhiêu?”

“Sao mẹ biết được người ta cao bao nhiêu, dù sao nhìn không khác mấy so với nam sinh thường xuyên cùng Hi Nhiễm chơi lắm."

“Trình Vân Khải? Anh ta cùng Trình Vân Khải cao như nhau? Lại còn tuấn tú lịch sự? Trong nhà còn có tiền như vậy? Từ Hi Nhiễm nếu là gả cho anh ta, không phải cô ta có lời sao?”

“Sao có thể? Con cũng không nghĩ anh ta lớn tuổi như vậy còn không kết hôn được hơn phân nửa có cái lý do khó nói, người tàn tật tâm lý nhiều ít có chút vấn đề.”

“Cũng đúng, vẫn là kẻ biếи ŧɦái.” Từ Đóa cười khanh khách lên, “Thật vất vả thi đậu đại học cuối cùng gả cho một kẻ biếи ŧɦái, Từ Hi Nhiễm cũng thật thảm.”

Từ Hi Nhiễm uống xong nước trở lại phòng, ép buộc chính mình đi ngủ, đúng là biếи ŧɦái thì có sao đâu, nhà người ta cũng không nhất định có thể coi trọng cô đúng không?

Bà nội Tưởng đã hơn 70 tuổi, buổi tối mọi người đều ngủ nhưng bà ngủ không được, ngồi ở trên sô pha, tay cầm gậy chống của người già, thường thường thở dài một hơi, người lớn tuổi như vậy còn có cái gì để mong chờ đâu, đơn giản chính là hy vọng con cháu có thể bình an khỏe mạnh vui vẻ, nhưng bà không yên lòng nhất chính là cháu trai lớn.

Nghe được tiếng mở cửa, bà nội Tưởng chống gậy đứng dậy đi xem, thấy người đến là con dâu cả cùng cháu trai trưởng, bà lập tức hỏi: “Thế nào?”

Thôi Viện đi lên trước đỡ lấy bà oán trách nói: “Đã trễ thế này sao mẹ còn chưa đi nghỉ ngơi?”

“Mẹ sao có thể ngủ được, mau nói tình huống như thế nào, đối tượng như thế nào?”

“Con cảm thấy khá tốt, tuy rằng là lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng con cảm thấy cô gái kia rất thuận mắt, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện còn là sinh viên đại học Bắc Đằng, lớn lên cũng xinh đẹp.”

“Vậy tốt, vậy tốt.” Bà nội Tưởng cũng vui vẻ, nhưng ánh mắt nhìn đến trên người cháu trai trưởng bà liền cau mặt, hừ một tiếng: “Chúng ta ở đây cao hứng có ích lợi gì, kết hôn lại không phải chúng ta.”

Tưởng Dư Hoài ngồi ở trên sô pha, trên tay cầm di động lướt xem, bà nội Tưởng thấy thế lại không tán đồng nói: “Cả ngày chỉ biết vội vội vội, cũng không biết cháu vội cái gì, cháu nhìn mấy anh em của cháu xem, một đám con đều có thể mua nước tương rồi, nhìn lại cháu xem, làm anh cả, đều đã 30 còn chưa có đối tượng, mấy năm nay bà mối cũng sắp đi sập cửa nhà chúng ta rồi, người này không được, người kia không được, lần này lại là gì đây, cháu lại muốn tìm tật xấu gì ra?”

Tưởng Dư Hoài cất điện thoại di động nói: “Không có tật xấu gì, mọi người nếu là cảm thấy thích hợp liền quyết định đi.”

Bà nội Tưởng đã làm tốt chuẩn bị bị cháu trai làm tức giận, nghe được lời này sửng sốt một chút, bà cùng Thôi Viện nhìn thoáng qua, không xác định hỏi: “Cháu nói thật? Bà tuổi cao không chịu nổi trêu đùa.”

Tưởng Dư Hoài đứng dậy nói: “Trời không còn sớm cháu đi ngủ trước, hai người cũng sớm nghỉ ngơi đi, chuyện kết hôn hai người lại bớt chút thời giờ thương lượng một chút.” Anh nói xong liền đi lên lầu.

Mãi đến khi anh ta đi xa bà nội Tưởng cũng chưa hồi thần được, bà hỏi Thôi Viện: “Nó nói vậy là có ý gì?”

Thôi Viện cũng ngốc trong chốc lát, ngay sau đó vui mừng, bụm mặt cười rộ lên, nói: “Mẹ, Dư Hoài đây là coi trọng cô gái kia, chỉ cần bên kia không thành vấn đề, nhà ta lập tức liền có thể làm hỉ sự.”

Từ Hi Nhiễm bị một trận đập cửa đánh thức, cô đứng dậy mở cửa, ngoài cửa Vương Lệ Lệ mặt đầy vui mừng, kích động đến dậm chân, thấy cô ra tới vội vàng nói: “Hi nhiễm, đối phương gọi điện thoại đến, bên kia đối với con rất hài lòng, vừa mới gọi điện thoại lại đây hỏi ý kiến chúng ta một chút, nói chúng ta khi nào rảnh qua nhà trai bàn chuyện kết hôn."

Hài lòng… Kết hôn… Từ Hi Nhiễm bị lời này đánh ngốc, vẻ mặt không dám tin tưởng, “Dì nói… Đối phương rất hài lòng?”

“Đúng vậy đúng vậy!” Vương Lệ Lệ kích động đến nắm lấy tay cô, “Dì đi bàn với ba con một chút, khi nào đi Tưởng gia bên kia, đối phương nói chúng ta chọn ngày xong sẽ để người tới đón.”

Vương Lệ Lệ hưng phấn rời đi, Từ Hi Nhiễm vẻ mặt nản lòng ngồi ở trên giường, sao lại như vậy? Cô thật sự không rõ đối phương vì sao lại coi trọng cô.

Cho nên cô thật sự phải gả sao? Gả cho một người chỉ gặp qua một lần, cô nhớ tới tình huống xem mắt ngày đó, cô đối Tưởng Dư Hoài ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm, diện mạo tuấn lãng sự nghiệp thành công, tuy rằng tính tình lạnh như băng, nhưng vẫn có lễ phép, làm việc cực có phong độ, hiểu được tôn trọng người khác, cô cảm thấy người như vậy sẽ không đến mức cưới một nữ sinh giống cô.

Hoặc là nói, cô theo bản năng cảm thấy, chuyện tốt như vậy sẽ không rơi xuống trên người cô.

Chỉ là hiện tại, đối phương lại hài lòng với cô, cô cũng không cảm thấy trên người mình có cái gì hấp dẫn, rõ ràng ngày đó cô biểu hiện thật sự bị động, thậm chí cũng chưa nói với anh ta lời nào. Từ Hi Nhiễm lấy gương nhìn thoáng qua, trong gương nữ sinh cắt tóc dày, gương mặt không lớn bị che hơn phân nửa, ngũ quan lớn lên cũng có chút tinh xảo, trên người không có khí chất, tuy rằng xung quanh cũng có nam sinh thích, nhưng cô rất rõ ràng cô tuyệt đối không phải kiểu người được hoan nghênh, cô không đủ tươi đẹp không đủ ánh mặt trời, tuyệt đối không có khả một người sự nghiệp thành công, gia cảnh khá giả, diện mạo cũng không tệ lắm thấy cô một lần là có thể coi trọng cô, mặc dù chân trái anh ta có tật, cũng hoàn toàn có thể tìm được nữ sinh tốt hơn cô rất nhiều.

Chẳng lẽ giống như Vương Lệ Lệ nói, Tưởng Dư Hoài có bệnh kín, nếu không lấy điều kiện anh ta hoàn toàn không đến mức kéo dài tới hiện tại mới kết hôn, càng sẽ không đến mức cùng cô kết hôn.