Chương 4: Điều kiện nhà trai

Từ Hi Nhiễm rất nhanh liền biết rõ ràng ngọn nguồn, ba Từ Hi Nhiễm cùng mẹ kế mở một nhà hàng thịt kho, làm ăn trong tiệm cũng không tệ lắm, có thể quen biết đủ loại người, khoảng thời gian trước có hai bà mối thường xuyên tới trong tiệm mua thịt kho, trở nên quen thuộc, bà mối hiểu biết tình huống trong nhà cô một chút, mau chóng muốn làm mối, Vương Lệ Lệ nghe nói điều kiện nhà trai, không nói hai lời đáp ứng rồi.

Nhà trai sinh ra ở Lạc Thành một nhà trứ danh giàu có và lâu đời, trong nhà làm giàu dựa vào việc làm thực phẩm cùng đồ uống, hiện giờ lại bắt đầu làm bất động sản cùng giải trí, công ty gia tộc có mấy công viên trò chơi cực lớn còn mở chuỗi siêu thị, nhà trai hiện giờ chính là gia tộc xí nghiệp, giá trị con người bạc tỷ.

Nhà trai năm nay 30 tuổi, bởi vì chân trái trời sinh bị tàn tật nên hôn sự vẫn chưa định, người nhà trai cũng nói, không cần nhà gái môn đăng hộ đối, chỉ cần tuổi trẻ xinh đẹp bằng cấp cao thân thể khỏe mạnh là được.

Rất rõ ràng, nhà trai chính là muốn cưới một nữ sinh về chăm sóc con trai tàn tật, nối dõi tông đường, cho nên cũng không yêu cầu môn đăng hộ đối, bằng không với điều kiện nhà trai cũng không tới phiên Từ Hi Nhiễm.

Nghe xong những lời này Từ Hi Nhiễm chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương giật thình thịch, trong lòng sinh ra một đốm lửa, cô hỏi: “Cho nên hai người đáp ứng rồi?”

“Điều kiện nhà trai tốt như vậy sao lại không đáp ứng?”

“Hai người hỏi qua con chưa? Nếu để cho con xem mắt sao lại không hỏi ý kiến của con?”

“Không đợi phải đợi con trở về cũng nói cho con sao?”

Từ Hi Nhiễm hiểu ra, thì ra bọn họ nói nghỉ hè cô nhất định phải về chính là vì việc này.

Từ Hi Nhiễm hít sâu một hơi: “Con không cần, con không đi xem mắt, con mới bao lớn mà hai người lại ép con đi xem mắt, con còn học đại học cũng chưa tốt nghiệp.”

Sắc mặt Vương Lệ Lệ cũng trầm xuống, “Con không phải đã hơn hai mươi sao? Hai mươi tuổi pháp luật đã cho phép kết hôn rồi, đây thật là cơ hội tốt, bỏ lỡ con đi đâu tìm đối tượng điều kiện tốt như vậy?”

Lúc này ba Từ Hi Nhiễm là Từ Xương Đông nghe được động tĩnh từ phòng bếp ra, cửa phòng Từ Hi Nhiễm đang mở, ông ấy nhìn vào bên trong một cái, cười nói: “Hi nhiễm về rồi à? Rửa tay ăn cơm trước đi.”

Giờ phút này Từ Hi Nhiễm làm gì còn tâm tình ăn cơm, cô hỏi Từ Xương Đông, “Ba cũng đồng ý chuyện con đi xem mắt sao?”

Từ Xương Đông tươi cười một chút, ông ta xấu hổ cười cười, “Hi nhiễm, điều kiện đối phương rất không tồi, ba và dì cũng cảm thấy rất thích hợp.”

Vương Lệ Lệ cũng nói: “Chúng ta còn có thể hại con? Điều kiện trong nhà đối phương tốt như vậy, con gả qua chính là thiếu phu nhân, có thể so cùng chúng ta ở đây muốn khá hơn nhiều.”

Từ Hi Nhiễm cười lạnh nói: “Hai người nếu cảm thấy điều kiện tốt, sao không cho Từ Đóa gả qua? Em ấy hiện tại đã 19 tuổi, cùng phú thương kia ở chung một năm là có thể kết hôn, huống chi em ấy cũng không đi học, không có gì ràng buộc, gả qua làm thiếu phu nhân ăn ngon uống tốt không tốt sao?”

Khoé miệng Vương Lệ Lệ giật giật, Từ Xương Đông tươi cười càng thêm xấu hổ, Từ Đóa cầm một miếng dưa hấu vừa gặm vừa từ phòng bếp chậm rì rì đi ra, nghe được lời này vẻ mặt trào phúng nói một câu, “Nhà người ta muốn bằng cấp cao, tôi đại học còn chưa thi đậu, người ta khinh thường tôi, đâu giống ai kia, sinh viên đại học trọng điểm, đáng giá.”

Từ Đóa nhỏ hơn Từ Hi Nhiễm một tuổi, năm nay 19, là em cùng cha khác mẹ, năm trước tốt nghiệp cao trung không thi đậu đại học vẫn luôn ở trong nhà, cũng không đi làm cũng không học lại, cả ngày không có việc gì đi ra ngoài cùng bạn bè lêu lổng.

“Chúng ta đã cùng nhà trai bên kia nói rồi ngày mai đi gặp mặt, con không đi cũng phải đi! Hôm nay nói với con, nếu không đi học phí đại học chúng ta cũng không cho, thật là phí công nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, nuôi chó còn biết vì chủ nhân giữ nhà!” Vương Lệ Lệ cũng bị kích ra vài phần tức giận, nói chuyện cũng không khách khí.

Từ Xương Đông vội vàng lại đây khuyên, “Được rồi được rồi, sao lại nói với con như vậy.” Nói xong lại nói với Từ Hi Nhiễm: “Hi nhiễm à, dì ấy nói chuyện thẳng thắn con cũng biết đấy, bà ấy không có ác ý gì đâu, chúng ta đều là vì tốt cho con, con khó được nghỉ để về, chúng ta cũng không nói chuyện khác, đến ăn cơm trước đi.”

“Tự con ngẫm lại đi, có thể leo lên nhà tốt như vậy không biết con đã tu luyện mấy đời mới được, con còn ở đây ra vẻ làm gì?”

Từ Hi Nhiễm trực tiếp đem bà ta đẩy ra ngoài cửa, phanh một tiếng đóng cửa lại, bên ngoài Vương Lệ Lệ còn đang mắng nhiệt liệt, nói cô bạch nhãn lang, nói cô cánh cứng rồi.

Từ Hi Nhiễm ngồi ở trên giường, đôi tay gắt gao túm chặt khăn trải giường, cô biết Vương Lệ Lệ nói như vậy cũng không phải cùng cô nói chơi, nói không cho cô học phí là thật sự có thể làm được. Vốn dĩ mấy năm nay bà ta vẫn bất mãn với việc Từ Hi Nhiễm vào đại học tốn tiền, cả ngày dùng chuyện này nói, mỗi lần tới lúc đóng học phí cũng sẽ gây khó dễ cho cô, cho đến khi bà ta sảng khoái mới không tình nguyện đưa học phí cho cô.

Từ Hi Nhiễm mặc dù dùng thời gian nhàn rỗi đi làm việc vặt cũng lo không đủ học phí, bây giờ đi làm vay vốn học tập cũng không kịp, cô còn có một năm liền tốt nghiệp, nếu ở ngay lúc này từ bỏ thì không đáng giá.

Bất lực cảm thấy núi cao đang đè xuống, giờ khắc này Từ Hi Nhiễm đột nhiên rất muốn gọi cho Trình Vân Khải, cô nhớ rõ lúc mới vừa vào cao trung khắp người cô nổi toàn mụn đỏ, vừa đau vừa ngứa, trong nhà không muốn bỏ tiền chữa, chỉ nói là bệnh sởi bình thường, mấy ngày là khỏi, Trình Vân Khải biết, lôi kéo cô đi bệnh viện, anh ta dùng tiền tiết kiệm nộp viện phí cho cô, còn cố ý chạy đến nhà hàng thịt kho náo loạn một hồi, làm Từ Xương Đông cùng Vương Lệ Lệ mất mặt.

Giống như mỗi lần cô gặp được chuyện gì, chỉ cần nói với anh ta một tiếng anh ta ngay lập tức sẽ vô điều kiện mà giúp cô, cho tới bây giờ cô đều có thói quen mặc kệ gặp được chuyện gì đều sẽ nói cho Trình Vân Khải.

Tựa như hiện tại, cô rất muốn nói cho anh ta, cô phải đi xem mắt, cô lấy di động ra, nhập vào dãy số quen thuộc, chỉ là trong đầu lại hiện ra hình ảnh Trình Vân Khải đem nữ sinh ép ở trên tường hôn môi.

Muốn ấn phím nhưng không ấn xuống được.

Cô vẫn luôn cảm thấy Trình Vân Khải là cứu rỗi cuộc đời cô, là ánh sáng trong cuộc đời tối tăm của cô, hiện tại cô phát hiện, đem người khác coi như ánh sáng, một khi ánh sáng này biến mất, sẽ lại lần nữa lâm vào bóng đêm, là so với trước khi ánh sáng xuất hiện càng khó khăn đen tối hơn.

Vương Lệ Lệ rời giường vốn muốn hỏi Từ Hi Nhiễm suy nghĩ thông chưa, đi đến cửa phòng mới phát hiện cửa phòng cô không khoá, Từ Hi Nhiễm ngồi ở mép giường, trên người mặc váy mới mua. Vương Lệ Lệ mua hai cái váy, đều là mua theo dáng người Từ Đóa, thật ra Từ Hi Nhiễm so với Từ Đóa phát triển hơn, có một cái váy mặc ở trên người cô bó rất chặt, cô có thói quen mặc quần áo rộng, cho nên liền chọn cái váy khác rộng hơn, mặc ở trên người cô cũng coi như thích hợp.

Vương Lệ Lệ trong lòng vui mừng, vội đi lên trước hỏi: “Con nghĩ thông suốt rồi sao?”

Từ Hi Nhiễm lạnh lùng nhìn bà ta một cái không trả lời, Vương Lệ Lệ cũng không tức giận, nắm tay cô an ủi: “Như bây giờ mới ngoan, điều kiện gia đình kia thật sự không tồi, con gả qua có rất nhiều tiền tiêu, muốn cái gì có cái đó.”

Từ Hi Nhiễm rút tay ra, trong lòng cười lạnh, không trả lời, nếu thực sự tốt như vậy, cơ hội này căn bản không tới lượt cô.

Vương Lệ Lệ cắn chặt răng cũng chưa nói cái gì, cô có thể chịu thua đây là chuyện tốt, bà ấy cũng không cần thiết cùng cô nháo đến không thoải mái, Vương Lệ Lệ lại nói: “Con ngồi một lát, dì gọi điện thoại cho dì Giang.”

Dì Giang chính là người làm mai kia. Điện thoại xong một lúc thì bà ấy cũng tới ngay, Vương Lệ Lệ vội giới thiệu hai người với nhau, Dì Giang đi một vòng quanh Từ Hi Nhiễm, trên mặt chứa đầy kinh hỉ, cười nói: “Quả thực so với ảnh chụp còn đẹp hơn.”

Nếu chuyện này có thể thành, bà ta cũng có thể được cái hồng bao lớn.