Chương 45: Mượn tiền

Tuy nói cả gia đình Tưởng gia thường xuyên tụ họp về nhà cũ, nhìn qua đoàn kết lại hài hòa, nhưng trên thực tế mấy anh em đồng lứa Tưởng Dư Hoài mỗi người đều có công ty riêng. Công ty đại gia tộc như vậy, anh chị em cũng nhiều, có cạnh tranh là tất nhiên, ngay cả Từ Hi Nhiễm mới gả đến Tưởng gia nửa năm cũng có thể nhìn ra.

Mấy người con của chú hai cùng Tưởng Dư Hoài không hài hoà như vậy, hoặc là nói ngoài mặt ngoài tuân theo, bên trong lại có tính toán riêng. Ông của chồng Từ Hi Nhiễm hầu như mặc kệ, chỉ là trên tay nắm cổ phần công ty, thỉnh thoảng sẽ tham dự họp cổ đông, quản công ty Tưởng gia chủ yếu là Tưởng Dư Hoài và mấy anh em đồng lứa, mà bọn họ đại khái chia làm hai phe, một bên chính là Tưởng Dư Hoài cầm đầu, một bên khác chính là Tưởng Tri Thu cầm đầu.

Bên phía Tưởng Dư Hoài có Tưởng Vũ Kiệt, bên phía Tưởng Tri Thu chính là mấy người con nhà chú hai.

Tưởng Tri Thu chỉ nhỏ hơn Tưởng Dư Hoài một tuổi, đãi ngộ cũng không kém hơn Tưởng Dư Hoài, lý lịch cũng không kém Tưởng Dư Hoài, nhưng bởi vì Tưởng Dư Hoài là trưởng tử trưởng tôn, anh ta cũng chỉ có thể dưới trướng Tưởng Dư Hoài, anh ta vẫn luôn không cam lòng.

Từ Hi Nhiễm biết đơn giản chuyện loanh quanh lòng vòng của Tưởng gia, cũng biết nhà chú hai bên kia vài người không thích Tưởng Dư Hoài, nhưng dù sao cũng là người một nhà, gặp nhau nên chào hỏi một cái.

Nhưng mà Từ Hi Nhiễm còn chưa đến gần lều lớn liền nghe được tiếng bàn luận bên trong, cô theo bản năng dừng bước.

“Tôi đã nói mà, anh cả cưới vợ chính là cả đời phiền toái, còn không phải, mấy ngày hôm trước lại chạy tới nhà cũ vay tiền, biết bà nội dọn đến nông thôn ở còn đuổi tới nông thôn, cười chết người.”

Tiếp xúc qua vài lần, Từ Hi Nhiễm đã có thể phân rõ giọng mỗi người, cô nghe ra người nói chuyện là Đinh Nhất Ninh, là vợ Tưởng Đông Thần.

“Có cho không?” Người hỏi là Tưởng Tri Ân.

“Đương nhiên cho rồi.” Đinh Nhất Ninh nói, “Đều nói tiền chọn người trước, là ăn mày cũng cất một chút đi. Thật không nghĩ tới, anh cả thông minh một đời, tự nhiên cưới một cô gái như vậy về, kéo chân sau cả nhà chúng ta.”

Từ Hi Nhiễm nghe được một tiếng cười khẽ, rồi sau đó là giọng Nguyễn Mịch Vân, “Không có biện pháp, ai bảo anh cả coi trọng nhà người ta.”

Đinh Nhất Ninh lại nói: “Chị nói xem, người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy, gia cảnh nhà chồng Tri n cũng không tốt, nhìn xem biểu hiện nhà người ta rất thuận theo, ngày thường cũng không làm kiêu, em rể cũng ngoan ngoãn ở nhà chăm con, trong nhà tết nhất lễ lạc cho bọn họ một chút bao lì xì liền mang ơn đội nghĩa, nghe lời như vậy ngoan như vậy, cũng khó trách bà nội có đồ ăn ngon liền nghĩ đến bọn họ.”

Tưởng Tri Ân bằng tuổi Đông Thần, Từ Hi Nhiễm còn tưởng rằng bọn họ là song sinh, sau này mới biết Tưởng Tri Ân là con riêng của chú hai, từ nhỏ đã được thím hai nuôi lớn, Thân phận Tưởng Tri Ân ở Tưởng gia có một chút xấu hổ, làm con riêng Tưởng gia, là vết nhơ lớn nhất Tưởng gia, nhưng mà Tưởng Tri Ân ngày thường cũng rất ngoan ngoãn có năng lực, dựa vào năng lực chính mình bắt lấy quyền quản lý một công viên trò chơi của Tưởng gia.

Lúc cô ấy kết hôn cũng không dựa vào thân phận người Tưởng gia tìm một người điều kiện không tồi, mà là coi trọng một người gia cảnh bần hàn phục vụ ở khách sạn, sau này người đàn ông này tới Tưởng gia ở rể, ngày thường cũng thấp giọng, không có việc gì liền ngoan ngoãn ở trong nhà chăm con, cũng rất ít tham gia tụ họp cùng người Tưởng gia. Gia cảnh người đàn ông kia không khác Từ Hi Nhiễm lắm, nhưng người nhà người ta lại bớt lo hơn nhiều so với người nhà của Từ Hi Nhiễm, cả nhà đều thành thật, trước nay cũng không bởi vì leo lên Tưởng gia mà làm bộ làm tịch, cũng sẽ không dùng thân phận người nhà tới Tưởng gia chiếm tiện nghi.

Không có đối lập không có thương tổn, so sánh như vậy người nhà Từ Hi Nhiễm đúng thật rắc rối hơn nhiều, cũng khó trách Đinh Nhất Ninh sẽ nói như vậy.

Lúc này Đường Diệc Noãn đứng ở bên cạnh Từ Hi Nhiễm thấy sắc mặt cô không tốt lắm, mấy người trong lều lớn kia hiển nhiên không ý thức được có người đến đây, Đường Diệc Noãn lo lắng bọn họ lại nói ra cái gì không dễ nghe, vội ho nhẹ một tiếng. Bên trong quả nhiên liền ngừng câu chuyện, nhựa plastic màu trắng làm lều lớn nửa trong suốt, chỉ thấy mấy bóng dáng bên trong đong đưa, một lát có vài người đi ra, lúc này mới nhìn thấy hai người đứng ở bên ngoài lều.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt không có quá nhiều lo lắng khi bị đương sự nghe được lời bọn họ nói sau lưng, chỉ có một loại xấu hổ. Đinh Nhất Ninh nhướng mày cười cười, nói: “A, là chị dâu cả cùng chị dâu ba à.”

Nguyễn Mịch Vân còn bình tĩnh hơn Đinh Nhất Ninh, giống như không có việc gì hỏi: “Hai người cũng tới hái dâu tây sao? Lều lớn này đều bị chúng ta chọn xong rồi, hai người có thể đi bên cạnh nhìn xem.”