Chương 46: Anh đã về

Nguyễn Mịch Vân xuất thân giàu có, môn đăng hộ đối với Tưởng Tri Thu, nghe nói cô ấy gả qua đây còn mang theo cổ phần công ty nhà mẹ đẻ làm của hồi môn, ở Tưởng gia sống lưng cũng thẳng, bà nội ngày thường sẽ không lớn tiếng với cô ấy. Trước lúc kết hôn Nguyễn Mịch Vân chính là cô gái nổi tiếng Lạc Thành, khí chất tất nhiên là không cần phải nói, sau khi lấy chồng liền một lòng làm phu nhân hào môn, ngày thường không có việc gì thì tham gia tụ hội, thuận tiện giúp chồng kết giao một chút nhân mạch, cô ấy cùng Tưởng Tri Thu thuộc về hợp tác nhiều hơn.

Trong nhà Đinh Nhất Ninh tuy không có tiền như Nguyễn Mịch Vân nhưng cũng là giàu có, cô ấy vừa mới sinh con mấy tháng trước, hiện tại còn cho bú sữa, dáng người hơi hơi béo, cũng không thấy mập mạp lắm, ngược lại có một loại cảm giác phúc hậu.

Từ Hi Nhiễm cũng rất rõ ràng mình cùng bọn họ có chênh lệch, ngoài mặt bọn họ gọi cô một tiếng chị dâu trên thực tế là khinh thường, cho nên ngày thường gặp mặt thì chào một tiếng, cũng không tiếp xúc nhiều, nghe được những lời này cô cũng lười so đo.

Nhưng mà Đường Diệc Noãn không giống vậy, trong nhà Đường Diệc Noãn làm chính trị, từ nhỏ đã có suy nghĩ và chủ kiến của mình, ngay cả bà nội Tưởng giục cô ấy sinh con cô ấy đều dám trực tiếp cắt ngang, huống chi mấy người này.

Cho nên cô ấy lập tức liền cười lạnh một tiếng, bắt chước giọng điệu Đinh Nhất Ninh nói: “A, dâu tây lớn như vậy còn lấp không được miệng mấy người, còn ở đó khua môi múa mép.”

Mọi người đều gả đến Tưởng gia nhiều năm, cũng nói chuyện vài lần tay, Đinh Nhất Ninh biết Đường Diệc Noãn không thể trêu vào, lập tức bị tức đến giật giật khóe miệng, lại không phản bác.

Nguyễn Mịch Vân muốn duy trì thân phận phu nhân hào môn cũng lười cãi cọ, cũng không nói cái gì.

Tưởng Tri n hòa khí cười cười nói: “Chúng ta cũng chỉ là tùy ý trò chuyện, chị dâu chị đừng để ở trong lòng.”

Từ Hi Nhiễm cũng hoàn toàn không muốn cùng bọn họ xích mích: “Không có việc gì.”

Đường Diệc Noãn lại không nghĩ như vậy, nhìn Tưởng Tri n nói: “Hiện tại công viên trò chơi không phải mùa phát triển sao? Anh cả đem Hà Nhạc cho em quản, em không quản cho tốt, còn có tâm tư tới nơi này hái dâu tây?”

Sắc mặt Tưởng Tri n cứng đơ một chút, cười gượng hai tiếng không nói chuyện.

Chuyện Tưởng gia cả Từ Hi Nhiễm đều nghe nói, công viên Hà Nhạc xảy ra một chút vấn đề, Tưởng Dư Hoài tạm thời cách chức Tưởng Tri n, tự mình cho người đi quản, Đường Diệc Noãn mỗi ngày ở cùng em ba khẳng định cũng nghe nói, cố ý hỏi như vậy chính là muốn cho bọn họ không thoải mái thôi.

Từ Hi Nhiễm kéo tay Đường Diệc Noãn “Chúng ta đi hái dâu tây trước đi.”

Đường Diệc Noãn cũng không có nói nữa, đi một cái lều khác.

“Chị dâu à, mấy người phụ nữ nhàn đến không có chuyện gì, ghé vào cùng nhau cũng chỉ biết bát quái, bọn họ nói chị đừng để ở trong lòng.”

Từ Hi Nhiễm nói: “Chị không để trong lòng, nhưng mà bọn họ nói cũng là lời nói thật.”

Từ Hi Nhiễm thật sự không nghĩ tới, đám người Từ Xương Đông dám mặt dày chạy đến Tưởng gia vay tiền, Tưởng Dư Hoài không phải mới cho bọn họ hai trăm vạn sao, nhanh như vậy đã phá hết rồi?

Từ Hi Nhiễm cùng Đường Diệc Noãn hái một rổ dâu tây, đám người Nguyễn Mịch Vân cũng đã đi trở về, mấy đứa trẻ trong nhà cũng dẫn theo đến đây, mấy trưởng bối cùng đám người Nguyễn Mịch Vân đang chơi cùng lũ trẻ, gặp mặt, Từ Hi Nhiễm cũng khách khí chào hỏi, tựa như cái gì cũng chưa phát sinh, người một nhà ngầm phân cao thấp như thế nào không muốn nhìn nhau, ngoài mặt vẫn phải duy trì hòa khí.

Thím ba nhìn trẻ con đỏ mắt, liền hướng Đường Diệc Noãn nói: “Con cùng thằng ba đã kết hôn nhiều năm như vậy, cũng là thời điểm muốn con cái, con xem hiện tại mẹ cũng về hưu, mỗi ngày nhàn không có chuyện gì làm, chừng nào thì hai đứa cũng sinh một đứa trẻ để mẹ bế đây?”

Đường Diệc Noãn bất đắc dĩ thở dài, “Mẹ, mẹ lại giục con sinh con, con đi đây.”

Thím ba vội nói: “Được rồi được rồi không thúc giục con.” bà giận Đường Diệc Noãn nói “Thật đúng là…tính tình giống trẻ con.”

Thôi Viện ở một bên khuyên: “Loại chuyện này bọn họ đều đã có tính toán, dù sao sớm hay muộn đều là có, đừng có gấp.” bà nói xong ánh mắt cười ha hả dừng ở trên người Từ Hi Nhiễm, rồi sau đó lại dừng trên bụng cô một lát, ngay sau đó lại nhìn cô cười cười.

Từ Hi Nhiễm: “…”

Từ Hi Nhiễm cảm thấy ánh mắt bà nhìn cô… Làm cô rất áp lực.

Từ Hi Nhiễm vốn dĩ muốn gọi điện thoại hỏi Tưởng Dư Hoài về việc cha mẹ cô vay tiền, nhưng lại lo lắng quấy rầy anh ở nước ngoài.

Trong lúc Từ Hi Nhiễm rối rắm, cô đột nhiên nghe được, “Là Dư Hoài bọn họ đã về.”

Tưởng Dư Hoài đã về? Từ Hi Nhiễm không thể tin được, vội vàng chạy ra, quả nhiên nhìn thấy đoàn người từ ngoài cửa đi vào, Tưởng Dư Hoài đi đầu, phía sau có Tưởng Tri Thu, Tưởng Vũ Kiệt cùng Tưởng Đông Thần.