Chương 3: Xem mắt

Từ Hi Nhiễm khóc một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, một đôi mắt sưng húp đi thư viện, sắp thi cuối kỳ, không thể để bất luận việc gì ảnh hưởng đến cô.

Trình Vân Khải không nhắn tin cho cô, cô cũng không liên lạc, giữa trưa ăn cơm di động Từ Hi Nhiễm rung lên một cái, là cô bạn tốt Tống Tình gọi tới.

“Hi nhiễm, cậu cùng Khải ca như thế nào? Hai người chia tay?”

Tống Tình là bạn cùng bàn hồi Cao Trung của Từ Hi Nhiễm, cô ấy cùng Trình Vân Khải, Hà Tinh Địch và cô là bạn thân nhất, cô cùng Trình Vân Khải là thanh mai trúc mã.

Nghe được lời này, trái tim Từ Hi Nhiễm bị đau đớn một chút, cô hỏi: “Anh ta nói với cậu?”

“Không phải… Hai người thật sự chia tay?”

“…”

“Rốt cuộc sao lại thế này? Tớ nhìn thấy Khải ca đăng vòng bạn bè, cậu ấy cùng một nữ sinh chụp ảnh chung, hai người khi nào chia tay, sao một chút tin tức tớ cũng không biết?”

Vòng bạn bè? Từ Hi Nhiễm rời khỏi giao diện điện thoại, click mở vòng bạn bè, quả nhiên nhìn thấy Trình Vân Khải vừa mới đăng một cái, ảnh chụp là tự chụp, anh ta cùng nữ sinh mặt dán lên nhau, vòng bạn bè cap cũng không có, chỉ có một icon, người sáng suốt đều biết có ý gì.

Nhìn dáng vẻ Trình Vân Khải thật sự thích nữ sinh kia, vòng bạn bè anh ta hoặc là bóng rổ, hoặc là đăng lại diễn đàn trường học, chưa từng đăng cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, bây giờ lại cố ý vì cô ấy đăng lên vòng bạn bè, trực tiếp ở chỗ này tuyên bố thân phận nữ sinh.

Đầu bên kia Tống Tình không nghe được tiếng cô, hỏi tiếp nói: “Rốt cuộc sao lại thế này? Hi Nhiễm ngươi có ổn không?”

“Tớ khá tốt.” Từ Hi Nhiễm tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nhất trả lời, “Tớ sắp thi cuối kỳ, không muốn hỏi đến chuyện khác, không nói nữa.”

Tắt điện thoại Từ Hi Nhiễm ngẩn ra hồi lâu, cho đến khi cảm nhận trên mặt một mảnh lạnh lẽo, cô theo bản năng sờ một cái, lại khóc.

Cô cũng không phải người thích khóc, cũng có rất ít chuyện có thể làm cô khóc.

Từ Hi Nhiễm lau nước mắt, tĩnh tâm ôn tập, chỉ là thử thật lâu đều không được, cô liền như vậy mơ màng hồ hồ ở thư viện ngồi cả buổi chiều.

Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay cô ngủ rất sớm, ngày hôm sau tỉnh lại, cô nhìn chằm chằm trần nhà nhìn thật lâu, rồi sau đó lấy di động ra nhắn cho Trình Vân Khải.

“Trình Vân Khải, chúng ta tuyệt giao đi.”

Nhắn xong kéo WeChat anh ta vào danh sách đen, số điện thoại cũng cho vào danh sách đen. Làm xong cô thở dài một hơi, thúc giục chính mình rời giường rửa mặt, sau đó đi thư viện, chẳng sợ bởi vì cảm xúc mà học không vào cô vẫn quyết tâm đi xuống.

Không thể bởi vì tên cẩu Trình Vân Khải làm hỏng kì thi cuối kì của cô.

Cô cố ý không mang di động, từ thư viện về có rất nhiều cuộc điện thoại, có Tống Tình gọi tới, có Tinh Địch gọi tới, còn có mấy dãy số xa lạ.

Tống Tình nhắn cho cô rất nhiều tin nhắn, đại khái chính là, Trình Vân Khải đi tìm cô ấy truyền lời, bảo cô nhanh chóng gọi lại cho anh ta nói chuyện rõ ràng.

Từ Hi Nhiễm nghĩ nghĩ, đang muốn trả lời tin nhắn, Tống Tình gọi lại đây.

“Hi nhiễm, cậu cho Khải ca vào danh sách đen?”

“Ừm, tớ cùng cậu ấy đã tuyệt giao.”

“Không phải đâu, hai người nhiều năm cảm tình như vậy, nói tuyệt giao liền tuyệt giao sao? Hi Nhiễm ngươi bình tĩnh một chút chia tay, nhưng tốt xấu còn nhiều năm làm bạn.”

“Cậu nói với cậu ta không cần phiền ai bởi vì chuyện này cả.”

“Hi nhiễm…”

“Tớ muốn ôn tập, thôi nhá.”

Tống Tình nghĩ nghĩ vẫn nên nhắn cho Trình Vân Khải một chút.

“Nếu không cậu ngày mai đi trường học tìm Hi Nhiễm xem, thành thật cùng cậu ấy nói lời xin lỗi, rốt cuộc nhiều năm chơi chung như vậy, việc này cũng là cậu sai.”

Từ Hi Nhiễm cùng Trình Vân Khải đều học cùng một thành phố.

Trình Vân Khải ghé vào trên ban công khách sạn hút thuốc, nghe được lời này anh ta thấp giọng cười cười, “Không cần, trước cho cô ấy một chút thời gian đi.”

Đều bao lớn rồi còn kéo vào danh sách đen, thật là ấu trĩ, để cho cô ấy bình tĩnh một chút.

Trên eo căng chặt, có người từ phía sau ôm lấy anh ta, Trình Vân Khải nhéo tay nhỏ kia, cúp điện thoại, xoay người bế nữ sinh lên.

Anh ta cao hơn cô ấy cái đầu, bế nữ sinh nhỏ xinh lên không chút cố sức nào.

“Không phải đang ngủ sao? Chạy ra đây làm cái gì?”

Nữ sinh câu lấy cổ anh ta ghé vào trên vai cười khanh khách, “Muốn dính anh.”

“Dính hai ngày còn chưa dính đủ hả?”

Nữ sinh nghe ra trong giọng nói kia có ý hư, đỏ mặt lên, cả khuôn mặt chôn ở đầu vai anh ta, dỗi nói: “Lưu manh”

Sau đó Trình Vân Khải vẫn không liên lạc với cô, di động Từ Hi Nhiễm vẫn luôn an tĩnh, vì thi cuối kỳ, cô cưỡng bách chính mình không để bị quấy nhiễu, cũng may cuối kỳ trạng thái không tồi, cô cũng phát huy rất ổn.

Thi xong liền bắt đầu nghỉ, Từ Hi Nhiễm sáng sớm liền mua vé về nhà, tiền trên người không nhiều lắm, cô mua là vé xe lửa, lúc trước mỗi lần trở về đều là đi cùng Trình Vân Khải, anh ta không thích ngồi xe lửa, đều là mua vé máy bay để về, cưỡng bách Từ Hi Nhiễm cùng anh ta cùng nhau ngồi máy bay, đương nhiên vé máy bay anh ta phụ trách.

Ngồi xe lửa hai ngày một đêm, Từ Hi Nhiễm cũng về tới Lạc Thành, người khác vừa đến kì nghỉ về nhà đều là cao hứng phấn chấn, cô mỗi lần trở về tâm tình đều rất trầm trọng, thật ra cô căn bản không muốn về, chỉ là trước lúc nghỉ trong nhà điện cho cô, nói cô nghỉ phải về nhà, nói là có chuyện rất quan trọng muốn cùng cô nói.

Lại phải ở ngôi nhà không thuộc về mình, lại phải ở trong nhà xấu hổ một thời gian, suy nghĩ một chút liền phiền lòng.

Từ Hi Nhiễm lấy chìa khóa ra mở cửa, cô mỗi lần về nhà đều sẽ không có người đón, đương nhiên cũng sẽ không có người chờ mong. Ba cùng mẹ kế hẳn là ở trong tiệm, Từ Đóa chắc hơn một nửa là cùng bạn đi ra ngoài lêu lổng.

Vốn tưởng rằng mở cửa nghênh đón cô là một nhà ở trống vắng lạnh nhạt, lại không nghĩ rằng ba, mẹ kế cùng Từ Đóa đều ở nhà, trên bàn cơm bày một bàn đồ ăn, ba cùng mẹ kế ở phòng bếp bận rộn, mẹ kế bưng canh ra, nhìn thấy cô vào cửa kinh ngạc nói: “Con về nhanh vậy?”

Mẹ kế Vương Lệ Lệ đem đồ ăn để trên bàn, lại vội vàng đi tới tiếp nhận hành lý của cô: “Sao lại không nói trước một tiếng để mọi người ra đón con.”

Thái độ Vương Lệ Lệ làm Từ Hi Nhiễm rất nghi hoặc, cô vào đại học nhiều năm như vậy, trước nay không ai đón đưa, Vương Lệ Lệ làm mẹ kế, tuy không đến mức ác độc đến ngược đãi cô, nhưng đối cô khẳng định là không để bụng, cho nên đột nhiên nhiệt tình, Từ Hi Nhiễm cảm thấy không quá bình thường.

Nhà Từ Hi Nhiễm nhỏ, chỉ có hai cái phòng ngủ, ba cùng mẹ kế chiếm một cái, Từ Đóa chiếm một cái, phòng Từ Hi Nhiễm là ban công, phòng rất nhỏ, chỉ đủ đặt một cái giường 1 mét 2 cùng một cái bàn học, góc tường có tủ quần áo vẫn là do cô mua về tự mình lắp ráp.

Lúc này Vương Lệ Lệ giúp cô đem hành lý kéo vào trong phòng, lại nói: “Đã làm đồ ăn mà con thích, ăn cơm trước đi.”

Từ Hi Nhiễm vào phòng nhìn thấy ở trên giường có quần áo mới, Vương Lệ Lệ theo ánh mắt cô nhìn qua, giải thích nói: “Đây là mua cho con, dáng người con cùng Từ Đoá không sai biệt lắm, con mau thử xem thích hay không, nếu không thích liền cầm đi đổi.”

Thái độ khác thường đối cô nhiệt tình như vậy, còn làm đồ ăn cô thích chờ cô về, còn mua quần áo mới cho cô, với hiểu biết của cô về mẹ kế, bà ấy cũng sẽ không tiền tiêu uổng phí cho cô như vậy, khi còn nhỏ quần áo cô đều là nhặt đồ của Từ Đóa không mặc nữa, trưởng thành chính mình có thể làm việc vặt kiếm chút tiền tiêu vặt thì tự mình mua, bọn họ rất ít khi mua quần áo cho cô.

Từ Hi Nhiễm càng thêm kỳ quái, hỏi: “Sao đột nhiên lại mua quần áo mới cho con?”

Vương Lệ Lệ nói: “Còn chưa kịp nói với con, ta và ba con an bài xem mắt cho con.”

Từ Hi Nhiễm hoài nghi chính mình nghe lầm, “Xem mắt?”