Sáng sớm hôm sau Từ Hi Nhiễm cùng Tưởng Dư Hoài cùng nhau ngồi trên xe, từ nơi này chạy đến sân bay mất hơn một giờ, hai người 7 giờ liền xuất phát.
Tuy rằng hai người là vợ chồng, nhưng mà chỉ mới quen nhau hơn hai tháng, vợ chồng khác sẽ lưu luyến chia tay, nhưng đặt ở trên người hai người bọn họ hiển nhiên không hợp lý, còn chưa tới trình độ này, cho nên dọc theo đường đi hai người đều không có nói chuyện, giống như cũng không biết nên nói cái gì.
Đi trên đường mhanh hơn một chút, xe chạy đến sân bay là 9 giờ, thời gian có chút gấp, Từ Hi Nhiễm nhận vali trong tay A Văn nói với Tưởng Dư Hoài: “Em đi trước đăng ký thủ tục.”
“Đi đi, tới nơi gọi điện thoại cho anh.”
Từ Hi Nhiễm lôi kéo cái vali đi tự mình đăng ký thủ tục, nhịn không được nhìn thoáng qua cửa, phát hiện Tưởng Dư Hoài còn đứng ở đó, ở một khắc kia, trong lòng cô đột nhiên trào ra một loại cảm xúc chua xót.
Cô vào đại học nhiều năm như vậy, chưa từng có người tới tiễn, đây là lần đầu tiên được đưa đến sân bay, thật giống như ở đây nhiều thêm một người nhớ mong cô.
Anh là chồng của nàng, là người thân của cô, cô hiện tại có một người để ý cô, sẽ nhớ mong cô.
Từ Hi Nhiễm vội vàng quay đầu đi, nước mắt lập tức rơi xuống, chịu đựng tầm mắt nhạt nhòa đóng dấu xong, lại nhìn lại Tưởng Dư Hoài đã không còn ở đó nữa.
Trong lòng lập tức mất mát, tuy rằng cùng anh tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng anh thật sự rất tốt với cô, gả cho anh hai tháng, là thời gian thư thái an ổn nhất sau nhiều năm như vậy, lúc trước rời đi cũng không có cảm xúc quá mãnh liệt, đến khi nhìn thấy hình ảnh anh biến mất không thấy, nghĩ đến cô phải ở nơi khác vài tháng mới trở về, một loại cảm xúc xa lạ không muốn cùng nhớ bắt đầu ở trong lòng cô lan tràn.
Cô đột nhiên rất muốn gọi điện thoại cho anh, chỉ là lấy ra lại do dự, cảm thấy thực mạo muội, cô cũng không biết nên nói với anh cái gì.
Cho đến khi bước lên máy bay cũng không dám gọi điện thoại, hơn hai giờ mới đến Bắc Đằng, Bắc Đằng khí hậu so với Lạc Thành rét lạnh một ít, Từ Hi Nhiễm đi ra sân bay, nhìn bầu trời Bắc Đằng xanh thẳm cùng gió lạnh đột nhiên thổi tới, cảm giác cái nghỉ hè này trải qua giống một giấc mộng.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Từ Hi Nhiễm nhìn thấy cuộc gọi biểu hiện vội vàng bấm nghe, đầu bên kia vang lên giọng Tưởng Dư Hoài: “Tới rồi sao?”
“Vừa đến.”
“Tới rồi là tốt , anh bảo em ba tới đón em, em nhìn thấy cậu ta không?”
“Em ba?”
“Em đã gặp qua, Tưởng Vũ Kiệt.”
Từ Hi Nhiễm gả cho Tưởng Dư Hoài thời gian không dài, đối với người Tưởng gia còn không phải rất quen thuộc, nhưng ai là ai vẫn biết rõ, Tưởng Vũ Kiệt bằng tuổi Tưởng Dư Hoài, là con lớn nhà chú ba, cậu ra là anh của Tưởng Ngôn Phong, Từ Hi Nhiễm có thể mơ hồ miêu tả ra bộ dáng cậu ta.
Cúp điện thoại Từ Hi Nhiễm ở trong đám người nhìn một vòng, không thấy Tưởng Vũ Kiệt, còn đang nghi hoặc, chỉ nghe được một giọng kêu lên: “Chị dâu xin lỗi, chúng em đã tới chậm.”
Từ Hi Nhiễm quay đầu lại, đi tới chính là một cô gái tóc xoăn, vóc dáng cao gầy mặt nhỏ.
Đi theo phía sau đó là Tưởng Vũ Kiệt, Tưởng Vũ Kiệt cùng Tưởng Dư Hoài lớn lên không giống nhau, nhưng mà đàn ông Tưởng gia mỗi người lớn lên đều cao ráo soái khí, Tưởng Vũ Kiệt cũng không ngoại lệ.
“Chị dâu chị còn nhớ em không? Lúc chị cùng anh cả lãnh chứng chúng ta gặp qua.”
“Nhớ rõ, Đường Diệc Noãn.”
Đường Diệc Noãn rất kinh ngạc, “Chị còn nhớ rõ tên của em?”
Ký ức Từ Hi Nhiễm cũng không tệ lắm, tuy rằng cô cùng vợ chồng Tưởng Vũ Kiệt chỉ gặp mặt một lần ở ngày lãnh chứng đó, nhưng hai tên cùng bộ dạng cô còn nhớ rõ.
Tưởng Vũ Kiệt đã đi lên trước, nhận lấy vali từ trong tay Từ Hi Nhiễm nói: “Trên đường có chút tắc, đã tới chậm một chút, chị dâu chờ có lâu không?”
“Không có không có, chị cũng vừa ra.”
Xe Tưởng Vũ Kiệt dừng ở gần đây, sân bay không cho dừng lâu, mấy người vội vàng lên xe. Ở trên xe Từ Hi Nhiễm mới biết vì sao vợ chồng Tưởng Vũ Kiệt cùng Đường Diệc Noãn lại ở Bắc Đằng.
Thì ra Thiên Hành ở Bắc Đằng có một cái chi nhánh, chủ yếu phụ trách khai phá thị trường phương bắc, mà chi nhánh công ty chính là Tưởng Vũ Kiệt phụ trách, Đường Diệc Noãn còn nói cho Từ Hi Nhiễm, về sau cuối tuần có thể đi tìm cô ấy chơi.
Tưởng Vũ Kiệt trực tiếp đưa Từ Hi Nhiễm đến dưới lầu kí túc xá, Từ Hi Nhiễm xuống xe nói lời cảm ơn, vợ chồng Tưởng Vũ Kiệt hai người đều nói cô quá khách khí.
Bạn cùng phòng Từ Hi Nhiễm đều đã đến gần hết, nghỉ hè xong Từ Hi Nhiễm thay đổi rất nhiều, thay đổi phong cách, bởi vì đi học múa một thời gian, dáng người cũng luyện được, cả người tinh thần diện mạo tốt hơn không ít, bạn cùng phòng sôi nổi kinh ngạc cảm thán cô trở nên xinh đẹp.
Trơe nên xinh đẹp là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, tỷ như cô gặp nạn đào hoa, cũng may xử lý thỏa đáng cũng không nổi lên bọt nước. Khai giảng xong Trình Vân Khải liên hệ cho Từ Hi Nhiễm, muốn cùng cô ăn cơm, Từ Hi Nhiễm lấy việc học bận rộn từ chối. Ngẫu nhiên cuối tuần Đường Diệc Noãn sẽ tìm đến cô, hai người sẽ cùng nhau đi dạo phố, vài lần cũng quen, Từ Hi Nhiễm cũng đi qua nhà Tưởng Vũ Kiệt cùng Đường Diệc Noãn ở Bắc Đằng, nhà hai người ở rất lớn, Đường Diệc Noãn là một họa sĩ, ngày thường ở trong nhà làm việc, cho nên nhà bọn họ lớn như vậy đều được Đường Diệc Noãn xử lý thật sự có hơi thở văn nghệ, Từ Hi Nhiễm thích nhất chính là ban công kia rất nhiều cây cảnh.
Từ Hi Nhiễm cùng Đường Diệc Noãn nói chuyện phiếm biết được, cô ấy cùng Tưởng Vũ Kiệt là từ cao trung đã quen nhau, một đường từ vườn trường đến váy cưới, đối với tình yêu của hai người bọn họ Từ Hi Nhiễm còn rất hâm mộ.
Thỉnh thoảng Từ Hi Nhiễm sẽ điện cho Tưởng Dư Hoài, nhưng mà anh ngày thường rất bận, cho nên số lần hai người gọi điện thoại cũng không nhiều lắm, trong điện thoại đều nói một ít tình hình gần đây, Tưởng Dư Hoài vẫn luôn cường điệu có cái yêu cầu gì liền gọi điện thoại nói cho anh.
Thật ra cô thật sự không có yêu cầu gì, trên tay cô có thẻ anh đưa, anh lại hay cho cô tiền, một tháng cho cô hai vạn, trước kia sinh hoạt phí của cô không đến một ngàn đều đủ dùng, hiện tại gấp hai mươi lần, quả thực dư dả.
Từ Hi Nhiễm trở lại trường học lại bắt đầu bận rộn học tập, nhưng ngẫu nhiên sẽ phát giác, cô đã gả chồng, có chồng, loại cảm giác này sẽ ở mỗi lần cùng Tưởng Dư Hoài gọi điện thoại xong trở nên đặc biệt mãnh liệt, xung quanh đều là một số bạn học ngây thơ đối với tương lai còn mê mang, trước khi nghỉ hè Từ Hi Nhiễm còn giống như bọn họ, chỉ là một cái nghỉ hè cô liền kết hôn có gia đình, có chồng, lúc nào nghĩ đến nghỉ hè đều cảm thấy không chân thật.
Tháng mười, Từ Hi Nhiễm mới vừa về phòng ngủ bạn cùng phòng liền nói: “Hi Nhiễm, có đồ của cậu tớ để trên bàn.”
Giường Từ Hi Nhiễm là giường trên dưới là bàn, Từ Hi Nhiễm nhìn thoáng qua, quả nhiên bên cạnh bàn để một cái hộp.
Từ Hi Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, nhìn thoáng qua bên ngoài đơn đặt hàng, là tiếng Anh, từ hải ngoại gửi tới đây. Từ Hi Nhiễm cũng không biết là ai gửi cho cô, lắc lắc một chút, không biết là thứ gì.
Từ Hi Nhiễm mở ra, đóng gói rất cẩn thận, bọc tổng cộng ba tầng, mở ra tầng cuối cùng Từ Hi Nhiễm mới thấy rõ là cái gì, là một con gấu bông hình con thỏ hồng.
Từ Hi Nhiễm trước mắt sáng ngời, đây là ai đưa cho cô con thỏ hồng? Cô thích nhất chính là con thỏ hồng.
Điện thoại Từ Hi Nhiễm đúng lúc này vang lên, cô cầm lấy vừa thấy là Tưởng Dư Hoài gọi tới, Từ Hi Nhiễm vội vàng nghe.
“Nhận được đồ chưa?”
Từ Hi Nhiễm nhìn thoáng qua trước mắt, “Con thỏ hồng là anh Dư Hoài cho em sao?”
“Là anh tặng.”
Từ Hi Nhiễm nhịn không được cười rộ lên, trong lòng có chút kích động, “Anh Dư Hoài sao lại biết em thích thỏ hồng?”
“Xem qua giao diện máy tính em.”
“…”
“Thích sao?”
Từ Hi Nhiễm không cần nghĩ ngợi gật đầu, “Thích, nhưng mà sao đột nhiên tặng đồ cho em?”
“Sinh nhật em không phải sắp tới rồi sao? Tặng quà trước cho em.”
Từ Hi Nhiễm tính ngày một chút, đúng vậy, lại qua mấy ngày chính là sinh nhật cô, chỉ là gần đây bận rộn thiếu chút nữa đã quên. Tưởng Dư Hoài thế mà còn nhớ rõ sinh nhật cô, nhưng cô lại rất tò mò, anh sao lại biết sinh nhật cô, hai người quen nhau không lâu, kết hôn không bao lâu cô bởi vì đi học tách ra, anh cũng không hỏi qua, ngay cả sinh nhật anh cô cũng không biết.
“Cảm ơn anh Dư Hoài.”
“Buổi tối còn có tiết sao?” anh đột nhiên hỏi một câu.
“Không có tiết học.”
“Không có vậy cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Lúc này Từ Hi Nhiễm bởi vì mở hộp quà nên ngồi xổm xuống, nghe được lời này liền đứng lên, nắm chặt di động vẻ mặt khϊếp sợ, “Cùng nhau ăn cơm? Anh Dư Hoài… anh… anh tới Bắc Đằng sao?”
“Ừm, anh ở dưới lầu.”
“…”