Chương 35: Chụp ảnh

Từ Hi Nhiễm đi xuống lầu, phát hiện một chiếc xe hơi màu đen, dừng ở bên ngoài dưới gốc câu lựu, có bóng cây che, khi cô trở về vậy mà cũng không thấy được.

Từ Hi Nhiễm không dám tin tưởng Tưởng Dư Hoài thật sự tới, cho đến khi A Văn giúp cô mở cửa xe nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên trong quần áo tinh xảo khuôn mặt tuấn lãng.

Cô đã hai tháng không thấy được Tưởng Dư Hoài, tuy rằng hai tháng này bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện thoại, nhưng mỗi khi Từ Hi Nhiễm nhớ tới Tưởng Dư Hoài, luôn cảm thấy không chân thật, giống một giấc mộng.

Anh tây trang giày da như cũ, chân thật đứng trước mặt cô, cũng càng làm cho cô cảm giác được áp lực, không biết vì cái gì, nhìn thấy anh xuất hiện ở chỗ này, cô lại không tự giác khẩn trương lên, vốn tưởng rằng cô đã quen với sự tồn tại của anh.

Từ Hi Nhiễm ngồi lên xe hỏi: “Anh Dư Hoài sao lại tới nơi này?”

“Lại chi nhánh công ty thị sát, vừa lúc sinh nhật em cũng sắp tới rồi liền tới đây nhìn xem.”

Cảm giác kết hôn mơ hồ bởi vì những lời này của anh lại trở nên chân thật vài phần, cô đã kết hôn, có chồng, sẽ trải qua sinh nhật cùng anh.

Trong lòng Từ Hi Nhiễm nóng lên, cô hỏi: “Sao anh không điện thoại trước cho em?” Làm cô không hề chuẩn bị, phản ứng cũng không kịp.

“Giống nhau.”

Từ Hi Nhiễm cảm thấy anh hẳn là bận quá quên mất, anh hành sự ổn trọng thành thục, cũng không giống như là sẽ cố ý cho người ta kinh hỉ.

“Em muốn ăn cái gì?” Hắn hỏi.

“Cái gì đều có thể, em không kén chọn.”

Tưởng Dư Hoài cuối cùng chọn món ăn Quảng Đông, một nhà nổi danh món ăn Quảng Đông ở Bắc Đằng, vịt quay bên trong ăn rất ngon.

Ăn xong rồi Từ Hi Nhiễm hỏi: “Anh Dư Hoài muốn ở bên này bao lâu?”

“Sẽ ở một thời gian.”

“Vậy anh ở chỗ nào? Là ở nhà em ba bên kia sao?”

“Anh ở bên này có bất động sản, em ngày mai có tiết không? Không có thì có thể ở cùng anh.”

Từ Hi Nhiễm tâm đột nhiên nhảy lên một chút, cô nói: “Sáng sớm ngày mai có tiết.”

“Vậy chờ em lên lớp xong anh để A Văn tới đón em.”

“Được.”

Đồng ý xong Từ Hi Nhiễm đột nhiên ý thức được cô phẫu thuật đã qua vài tháng, lúc ấy bởi vì bác sĩ nói quá hai tháng không thể có quan hệ vợ chồng cho nên bọn họ chia phòng ngủ, hiện tại hai tháng đã qua.

Bọn họ kết hôn lâu như vậy vẫn luôn không có sinh hoạt vợ chồng, lúc trước là bởi vì làm phẫu thuật nên không cho phép, mà hiện tại…Từ Hi Nhiễm chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, cũng không dám nhìn Tưởng Dư Hoài.

Tưởng Dư Hoài đưa cô đến dưới lầu, xuống xe trước, Từ Hi Nhiễm nghĩ nghĩ hỏi: “Anh Dư Hoài nếu buổi tối không có việc gì, muốn em đưa anh đi dạo xung quanh trường em một chút không?”

Từ Hi Nhiễm đã thật lâu không gặp anh, tuy rằng ở trước mặt anh còn có chút rụt rè, nhưng lại muốn ở cùng anh nhiều hơn.

“Cũng được.”

Thời tiết đã chuyển lạnh, Tưởng Dư Hoài xuống xe mặc áo khoác bên ngoài tây trang, áo khoác thẳng, mỗi cái chi tiết đều lộ ra khuynh hướng cảm xúc, anh vóc người cao gầy, quần áo mặc ở trên người anh toả ra khí chất.

Từ Hi Nhiễm nơi chính là khu dạy học, hoàn cảnh tuyệt đẹp, nhưng mà lâu đời, vườn trường hiện ra một loại cảm giác cổ xưa, Từ Hi Nhiễm ở trường học trang điểm, cũng là vì muốn gặp Tưởng Dư Hoài vội vàng tô chút son.

Vườn trường cổ xưa cùng quần áo đơn giản của cô còn tính là hợp nhau, nhưng người bên cạnh nhiều tinh xảo, liền có vẻ không quá hợp, anh nên đứng ở địa ốc cao tầng toả sáng khắp nơi.

Tưởng Dư Hoài không có gì không được tự nhiên, nghe cô nói một chút về lịch sử trường học, thỉnh thoảng sẽ gật đầu.

“Đúng rồi, anh Dư Hoài sao lại biết ngày sinh nhật của em?”

“Trước khi kết hôn trong nhà tìm người xem sinh thần bát tự, sinh thần bát tự của em là mẹ kế em đưa, lúc ấy xem qua liền nhớ kỹ.”

Từ Hi Nhiễm gật gật đầu, lại nói tiếp cô còn không biết sinh nhật anh, “Xin lỗi, em còn không biết sinh nhật anh Dư Hoài.”

“Không có gì để xin lỗi, thời gian còn dài, về sau sẽ có cơ hội biết.”

“Vậy anh Dư Hoài nếu không liền trực tiếp nói cho em ngày sinh nhật là bao giờ đi, em sẽ ghi nhớ, chờ sinh nhật thời anh giúp anh tổ chức.”

"Sinh nhật anh tương đối xấu hổ.” Tạm dừng một chút mới nói: “Tết Thanh Minh.”

“…”

“Em còn học múa không?” anh xoay đề tài hỏi cô.

“Về trường học có chút bận, cũng chưa có thời gian đi học, nhưng mà thỉnh thoảng sẽ đi câu lạc bộ luyện một chút.”

“Tương lai muốn làm việc ở đâu?”

Từ Hi Nhiễm lúc trước muốn ở lại Bắc Đằng, bởi vì Lạc Thành thật sự không có gì đáng giá cô lưu luyến, nhưng cô hiện tại đã kết hôn, Tưởng gia vì cô trả giá nhiều như vậy, cô tốt nghiệp nên trở về.

“Về Lạc Thành đi.”

“Cũng tốt, rốt cuộc nhà ở nơi đó, ở Lạc Thành anh cũng chăm sóc tốt cho em.”

Trước lúc kết hôn sẽ không có người nói muốn chăm sóc cô, có người nhà làm trong lòng cô cảm giác ấm lên.

“Phía trước có một cây ngọc lan trắng, hiện tại đúng lúc đang nở hoa, anh Dư Hoài muốn đi xem không?”

“Được.”

Đi đến cây ngọc lan trắng phải đi qua bờ hồ, đây là hồ nhân tạo lớn nhất trường học, vào đông lượng mưa ít, hồ nước đều khô khốc, có thể nhìn thấy bùn ở đáy hồ, trụi lủi, không quá đẹp.

Từ Hi Nhiễm đang theo anh giới thiệu loại hoa sen trong hồ, mùa hè hoa sen nở so với hiện tại đẹp hơn nhiều, trong lúc vô tình vừa quay đầu mới phát hiện Tưởng Dư Hoài chậm vài bước, cô quay đầu lại nhìn, liền thấy anh đứng tại chỗ, giữa mày nhíu lại, sắc mặt có chút căng chặt, nhìn qua giống như không quá thoải mái.

Từ Hi Nhiễm đi lên trước hỏi: “Làm sao vậy anh Dư Hoài, có phải có nơi nào không thoải mái không?”

Anh trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Không có việc gì, đi thôi.”

Chỉ là lúc này anh rõ ràng thả chậm bước chân, Từ Hi Nhiễm nhìn thoáng qua chân trái anh, hoài nghi là có vấn đề, nhưng mà cô không dám hỏi.

Từ Hi Nhiễm nghĩ đến chân anh không tiện, cô còn để anh đi xa như vậy, thật không đủ chu đáo, cô nói: “Từ bên này đi qua rừng ngọc lan có chút xa, hay là chúng ta đi dạo xung quanh đi?”

Phần còn lại của chân Tưởng Dư Hoài đúng là xảy ra một chút vấn đề, lúc trước bác sĩ đã cảnh cáo anh phải tĩnh dưỡng cho tốt, tốt nhất không cần giả vờ đi đường.

Chỉ là… anh không thể ngồi xe lăn tới tìm cô.

Tưởng Dư Hoài nói: “Không sao, anh cũng muốn đi xem.”

Từ Hi Nhiễm thấy anh kiên trì liền không khuyên nữa, cô cố ý thả chậm bước chân, nghiêng đầu nhìn thoáng qua anh, liền thấy đôi tay anh để ở trong túi áo khoác, hành động cũng thong thả ung dung, vẫn rất ưu nhã, trừ bước chân hơi chậm một chút, hết thảy nhìn qua giống như cũng không có gì không bình thường, chính là cô phát hiện trên trán anh không biết từ khi nào nổi lên một tầng mồ hôi, sắc mặt cũng so vừa rồi càng khó nhìn.

“Bên cạnh có một cái đường, nếu không để A Văn đem xe chạy đến bên kia, chúng ta đi dạo xem ngọc lan dạo một chút anh liền trực tiếp ngồi xe trở về, không cần trở về kia nữa.”

Tưởng Dư Hoài gật đầu một cái.

Từ Hi Nhiễm muốn hỏi anh một chút có phải cái chân kia xảy ra vấn đề, có rất nhiều lần cô muốn nói cho anh dừng chân đi, anh lại ra vẻ tự nhiên làm cô không nhìn ra vấn đề của anh, Từ Hi Nhiễm chỉ có thể chịu đựng không hỏi.

Trong lòng Từ Hi Nhiễm tự trách, cô không nên tự chủ trương muốn anh đi dạo một vòng, chân giả của anh nhìn qua không khác người bình thường, nhưng mà anh dù sao cũng không giống người bình thường.

Rốt cuộc đi đến rừng cây ngọc lan, nụ hoa màu trắng nở chi chít ở đầu cành, một mùi hương quanh quẩn ở chóp mũi, trong rừng ngọc lan có bày ghế dựa cho du khách nghỉ ngơi, Từ Hi Nhiễm ánh mắt nhìn bốn phía đánh giá, rấy nhanh tìm được một cái ghế, cô nói: “Muốn đi nghỉ ngơi một chút không?”

“Không cần.”

Lúc này cũng không thích hợp ngồi xuống đi, đau đến không khống chế được, ngồi xuống tư thế sẽ rất khó nhìn.

Nội tâm Từ Hi Nhiễm trầm trọng, cô muốn để anh nghỉ ngơi một chút giảm bớt đau đớn, nhưng mà Tưởng Dư Hoài cũng không muốn để cô nhìn thấy anh không khoẻ.

Từ Hi Nhiễm nhìn thấy gần đây có người ở chụp ảnh: “Em chụp ảnh cho anh Hoài nhá?”

“Chụp ảnh chung đi.”

“Được.”

Từ Hi Nhiễm liền gọi một bạn học đi ngang qua giúp đỡ, cô đi đến bên cạnh Tưởng Dư Hoài, hai người vừa lúc đứng ở dưới một gốc cây ngọc lan.

“Biểu cảm hai người cứng quá, nào nhìn đây cười một cái nào.”

Từ Hi Nhiễm vẻ mặt lo lắng nhìn Tưởng Dư Hoài, cô nhìn thấy biểu cảm căng chặt của anh chậm rãi thả lỏng, cong cong khóe miệng, tiếng lòng như là lập tức bị xúc động, Từ Hi Nhiễm có cảm giác muốn khóc, cô hít sâu một hơi, nhìn máy ảnh xán lạn cười cười.

Bạn học chụp ảnh rất vừa lòng, “Rất tốt, hai người nhìn qua rất xứng đôi.”

Xứng đôi sao? Từ Hi Nhiễm cảm thấy cô mặc một thân lễ phục hoa lệ đứng ở bên cạnh Tưởng Dư Hoài mới là xứng đôi? Cô nhận lại điện thoại nhìn thoáng qua, bạn học kia thật biết tìm góc độ, ảnh chụp thật sự đẹp, trong ảnh trạng thái hai người cũng tốt. Cô tươi cười làm gương mặt lộ ra một loại kinh diễm dù trên người ăn mặc đơn giản, cùng Tưởng Dư Hoài một thân tinh xảo thực không hợp, chỉ là cô đẹp gãi đúng chỗ ngứa không trang điểm, đứng ở bên người anh cũng không có cái gì không hợp, xác thật có vài phần xứng đôi.

Từ Hi Nhiễm đối với bức ảnh này rất vừa lòng.

“Một lát gửi ảnh cho anh.” Tưởng Dư Hoài nói.

“Được.” Từ Hi Nhiễm lo lắng anh, cô nhìn thấy A Văn đã chạy xe đến ven đường, lại nói: “Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, nếu không anh Dư Hoài đi về trước nghỉ ngơi đi?”

Lúc này Tưởng Dư Hoài không còn kiên trì, “Được, em ngày mai học xong anh để A Văn tới đón em.”

Từ Hi Nhiễm thấy anh lên xe, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Từ Hi Nhiễm chỉ có buổi sáng có tiết, tới gần giữa trưa cô nhận được điện thoại A Văn gọi tới, A Văn là tới đón cô, lúc này chỉ có A Văn tới, Tưởng Dư Hoài phải mở họp.

Mở họp? Từ Hi Nhiễm nghĩ ngày hôm qua Tưởng Dư Hoài giống như rất không thoải mái, cô hỏi: “A Văn, em thật lâu không gặp anh Dư Hoài, anh ấy gần đây có khỏe không? Có cái gì không thoải mái không?”

A Văn nói: “Tưởng tổng vẫn luôn rất tốt.”

Rất tốt sao? Nhìn anh ngày hôm qua rõ ràng không phải rất tốt, chắc là A Văn cố ý giấu giếm cô?

Bất động sản của Tưởng Dư Hoài ở Bắc Đằng cùng em ba cách nhau không xa, đều ở gần chi nhánh công ty Thiên Hành. Từ Hi Nhiễm mang theo mấy đồ cần thiết, tuy rằng đồ vật không nhiều lắm nhưng A Văn vẫn giúp cô xách lên trên lầu, một tầng một hộ ở, khoá vân tay, A Văn hỗ trợ đem vân tay cô lưu vào mới rời đi.

Phòng rất lớn, chỉ là không ở thường xuyên, bên trong chỉ để chút vật dụng, toàn bộ phòng ở có vẻ trống rỗng, trang hoàng rất không tồi, chính là quá sạch sẽ, sạch sẽ đến không có một chút không khí có người ở, tủ lạnh cũng trống trơn.