Chương 33: Khai giảng

Từ Hi Nhiễm nói xong liền rời đi, không để ý đến cậu ta, lúc trước phản ứng của cô cũng không như bây giờ, lúc trước cậu ta tới tìm cô, cô luôn đặc biệt cao hứng, còn sẽ làm nũng để cậu ta mua đồ ăn ngon cho.

Quả nhiên cô thật sự thay đổi, trở nên làm cậu ta càng ngày càng xa lạ.

Trình Vân Khải cố ý chờ Từ Hi Nhiễm thay xong quần áo mới đi theo cô ra ngoài, tài xế mở cửa cho Từ Hi Nhiễm, Trình Vân Khải đi tới cửa, vừa lúc có thể làm Tưởng Dư Hoài trong xe nhìn thấy mình.

Tưởng Dư Hoài xác thật cũng nhìn thấy cậu ta, chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, giống như cũng không có chuyện lớn. Lên xe Từ Hi Nhiễm vẫn giải thích một câu: “Cũng không phải em nói cho cậu ta em ở chỗ này, lần trước Tống Tình tới tìm em, là Tinh Địch đưa cô ấy lại đây, chắc là nghe từ đâu trong miệng Tinh Địch biết, tới tìm em là vì xin lỗi chuyện lần trước, bảo em thay cậu ta chuyển lời xin lỗi tới anh.”

“Ừm.” Anh chỉ là nhẹ giọng đáp một câu, cũng không có hỏi nhiều.

Từ Hi Nhiễm vốn đang muốn giải thích vài câu, anh không hỏi nhiều cô liền không giải thích.

Chương trình học múa của Từ Hi Nhiễm tới tám tháng, thêm mấy ngày là phải khai giảng, cô đang chuẩn bị cho khai giảng.

Ở trước khai giảng một ngày, Từ Hi Nhiễm được gọi vào nhà cũ Tưởng gia ăn cơm, Tưởng Ngôn Phong năm nay học năm nhất, học tập không phải rất tốt, thi đại học chỉ vừa vặn qua đại học top 2, cuối cùng chọn cái tốt một chút trong đại học top 3. Trong nhà tính toán đưa cậu ấy đến nước ngoài du học để mạ vàng, chỉ là mẹ cậu ấy già mới có con, không lỡ để cậu ấy xa nhà, tùy tiện chọn một cái trường trong nước học, dù sao trong nhà cũng không trông cậy vào cậu ấy có tiền đồ gì. Lịch khai giảng của Tưởng Ngôn Phong cùng Từ Hi Nhiễm giống nhau, nhà cũ bên này tụ họp lại, xem như tiễn bọn họ.

Đã qua lập thu, hậu viện Tưởng gia quả trên cây cũng dần chín, nhưng mà nắng gắt ở Lạc Thành vẫn chưa giảm, Từ Hi Nhiễm đi vườn sau dạo một vòng, bị nóng làm cả người đều nóng, cô đang chuẩn bị trở về ăn chén đá bào giải nhiệt, đột nhiên nhìn thấy Tưởng Ngôn Phong đi về phía cô.

“Chị dâu, chị là một mình ra đây?” Tưởng Ngôn Phong nhỏ giọng hỏi cô, một bên nói chuyện một bên nhìn xung quanh, lén lút.

“Đúng vậy, làm sao vậy?”

“Hì hì, cũng không có gì.” Tưởng Ngôn Phong gãi gãi tóc, do dự một chút mới nói: “Em muốn hỏi một chút, chị gả cho anh cả, anh ấy đối với chị có tốt không?”

Lời này làm Từ Hi Nhiễm thực ngoài ý muốn, hỏi cái này đều là từ bạn bè thân thích bên phía Từ Hi Nhiễm, quan tâm cô có bị khi dễ hay không, từ em của Tưởng Dư Hoài hỏi cảm giác có chút khác biệt.

“Anh Dư Hoài đối với chị khá tốt, làm sao vậy?”

Tưởng Ngôn Phong lại liếc nhìn bốn phía nói: “Chị dâu, em cùng chị nói một câu, chỉ là chị ngàn vạn lần đừng nói cho anh cả.”

“Nói cái gì?”

“Anh cả em tuy rằng đối xử với chị tốt, nhưng chị vẫn nên để tâm anh ấy một chút.” cậu ấy thực cẩn thận mà lại nhìn thoáng qua bốn phía nói: “Anh cả là người mưu mô.”

“…”

Tiền mừng tuổi của Tưởng Ngôn Phong tích cóp nhiều năm đều bị Tưởng Dư Hoài thắng đi rồi, thù này Tưởng Ngôn Phong còn chưa quên đâu, dù sao cậu ấy sắp phải đi nơi khác học đại học, có nói bậy cũng không sợ anh tới tìm cậu ta tính sổ.

“Tóm lại chị dâu chị nhớ kỹ lời em nói, đề phòng anh ấy một chút.” Tưởng Ngôn Phong nói xong liền vội vàng rời đi.

Từ Hi Nhiễm cảm thấy rất kỳ quái, ngày thường thấy quan hệ của Tưởng Ngôn Phong cùng Tưởng Dư Hoài cũng khá tốt mà, cô không rõ vì cái gì Tưởng Ngôn Phong sẽ nói Tưởng Dư Hoài là mưu mô, hơn nữa cô tưởng tượng một chút Tưởng Dư Hoài ngày thường, anh Dư Hoài là đường đường chính chính làm người tốt, đối xử với cô cũng không tồi, căn bản không giống người mưu mô thủ đoạn.

Từ Hi Nhiễm từ vườn sau trở về, ngoài ý muốn phát hiện Tưởng Dư Hoài đang ngồi cùng mấy trưởng bối nói chuyện phiếm, Tưởng Dư Hoài mấy ngày trước đi nơi khác đi công tác, Từ Hi Nhiễm nhìn thấy anh thực kinh ngạc, “Anh Dư Hoài trở về khi nào vâỵ?”

“Vừa trở về không lâu.”

Từ Hi Nhiễm vốn tưởng rằng trước khai giảng đều không gặp anh.

“Đồ vật thu thập xong chưa?” Anh hỏi.

“Chắc là đủ rồi.”

Anh gật đầu một cái không hỏi nhiều.

Ở nhà cũ Tưởng gia ăn xong cơm, Từ Hi Nhiễm cùng Tưởng Dư Hoài trở về Hương Hà Công Quán, dì Cường cắt đĩa trái cây, Từ Hi Nhiễm cùng Tưởng Dư Hoài ăn một ít.

Ăn xong Tưởng Dư Hoài hỏi cô: “Khi nào đi trường học?”

“Ngày mai.”

“Mua vé máy bay rồi?”

“Đã mua.”

“Ngày mai mấy giờ, anh đưa em ra sân bay.”

“Không cần, anh đi làm đi em tự đi là được.”

“Mấy giờ?” Anh kiên trì.

“Buổi sáng 10 giờ.”

“Ừm, anh đưa em đi.”.

Lúc này Từ Hi Nhiễm không đôi co.

Tưởng Dư Hoài lấy ra một cái thẻ đưa cho cô, “Đây là học phí cùng sinh hoạt phí, mỗi tháng anh sẽ gửi một số tiền cố định cho em, nếu không đủ thì nói với anh, anh cho em thẻ khác em vẫn như cũ có thể tiêu hết, có tiền mặt ở trên người sẽ tiện hơn một chút.”

Từ Hi Nhiễm ngẩn ra một chút, cũng không kịp thời nhận, cô hiện tại gả cho Tưởng Dư Hoài, anh tiếp quản hết thảy, phụ trách hết thảy chi tiêu của cô, Từ Hi Nhiễm nhớ tới trước kia mỗi lần khai giảng đều là lúc cô thống khổ nhất, bởi vì Vương Lệ Lệ sẽ không kịp thời đưa học phí cho cô, luôn là không ngừng cãi nhau, yêu cầu cô không ngừng đi cầu xin, Vương Lệ Lệ nhất định phải nhìn cô nôn nóng, bàng hoàng, bất lực, tra tấn cô đến sắp hỏng mất, giống một khất cái không có tôn nghiêm cầu xin, bà ta mới không tình nguyện đem tiền cho cô nộp học phí.

Nói nhà cô nghèo đi, nhưng cũng không nghèo đến mức nuôi không nổi một sinh viên, cửa hàng thịt kho trong nhà mỗi tháng thu vào đều không tồi, cũng là vì cái này cô mới làm không được vay vốn học tập, Vương Lệ Lệ sở dĩ làm như vậy, chỉ là vì tra tấn cô mà thôi.

Đại khái là bởi vì duyên cớ này, mỗi khi khai giảng cô liền có một loại khủng hoảng, loại khủng hoảng này làm dạ dày cô thường co rút một chút, cũng không đau, chỉ là co xoắn, khó chịu.

Không cần cô cầu xin, không cần cô ăn nói khép nép, không cần cô chịu đựng tra tấn, học phí liền dễ dàng như vậy đưa đến trước mặt cô. Cảm xúc nội tâm mãnh liệt, Từ Hi Nhiễm lập tức đỏ hốc mắt.

“Cầm.” Tưởng Dư Hoài thúc giục.

Từ Hi Nhiễm lúc này mới phản ứng lại, nhận thẻ, nhất thời chỉ cảm thấy thẻ này thật nóng bỏng tay, cô không dám để anh nhìn thấy biểu tình của cô, cúi đầu đến thấp nhất, chịu đựng nghẹn ngào nói: “Cảm ơn.”

“Anh đã nói rồi không cần cùng anh khách khí.”