Chương 2: Thất tình

Từ Hi Nhiễm càng nghĩ càng không cam lòng, cứ như vậy đi rồi sao, cô nên cho Trình Vân Khải một cái tát, hoặc là trực tiếp đá anh ta một cái, vô dụng cũng nên mắng to một trận hạ hoả trong lòng, xoay người đi như vậy thật sự là quá nhẹ nhàng cho anh ta.

Từ Hi Nhiễm vốn dĩ đã đi lên một nửa cầu thang, nghĩ đến đây lại khí thế dạt dào quay lại, cô đi đến cổng kí túc xá, liền thấy được Trình Vân Khải cùng nữ sinh kia, hai người còn chưa đi xa, Từ Hi Nhiễm hít sâu một hơi, nắm nắm tay bước chân nhanh hơn đi lên.

Phía trước Trình Vân Khải lại đột nhiên đem nữ sinh kéo vào một lối nhỏ, lối này ở giữa hai khu dạy học, đi sâu vào bên trong là đến tường rào của trường, Từ Hi Nhiễm trong lòng nghi hoặc, bên kia là đường cụt bọn họ vì sao phải đi vào.

Đến khi đi vào bên trong Từ Hi Nhiễm mới biết được vì sao Trình Vân Khải muốn lôi kéo nữ sinh vào chỗ hẻo lánh này rồi, lối nhỏ bên ngoài có một bụi bụi cây lớn, ngày thường sẽ không có người tới đây, liền thành một chỗ bí mật không người quấy rầy.

Lúc này Từ Hi Nhiễm đứng ở giữa lối nhỏ, nhìn Trình Vân Khải đem nữ sinh ép ở trên tường, anh ta cong người, bá đạo lại vội vàng hôn môi nữ sinh, cô thậm chí có thể nghe được tiếng hôn môi kịch liệt triền miên tấm tắc.

Như là có một thùng nước đá ở đâu giội vào đầu cô, lửa giận nháy mắt tắt phụt, lạnh lẽo toàn thân, một khắc kia, cô thậm chí đã quên vì cái gì muốn tới nơi này, một màn này giống như bị dừng ở trong mắt cô, thân thể cứng đờ động một chút đều không thể, tận đến khi cô cảm giác bởi vì kí©h thí©ɧ lớn dẫn tới hô hấp không thuận thiếu chút nữa hít thở không thông cô mới phản ứng lại.

Cô là chạy trối chết, xương sườn chua xót khó chịu, chóp mũi hít thở không thông, đôi mắt cay lại giữ không được nước mắt. Giống như có thứ quan trọng ở trong lòng bị vỡ ra, làm cơ thể vỡ vụn làm cô vô cùng khó chịu.

Thật ra có một lần, cô cùng Trình Vân Khải cũng thiếu chút nữa hôn môi, đó là một ngày ăn cơm xong, trên một con đường vắng, đèn đường mờ nhạt, anh ta hướng gần cô một chút, cô theo bản nhắm mắt lại, tim đập bình bịch giống đánh trống.

Chỉ là nụ hôn không như dự đoán rơi xuống, cô nghe được tiếng cười đè thấp của Trình Vân Khải.

Cô run rẩy mở mắt ra, anh ta cười khẽ, nằm ở trên vai cô, thanh âm trầm thấp, hơi thở phả vào cổ cô, “Làm sao bây giờ, quá quen không hạ miệng được.”

Lúc này nụ môi cô mong chờ kết thúc bằng tiếng cười của anh ta, cô nghĩ, có lẽ từ bạn thân đến người yêu cần một chút thời gian, chờ một chút thời gian thì tốt rồi.

Trình Vân Khải lúc trước cũng không có bạn gái, bên người cũng không thiếu nữ sinh vây quanh, chỉ là hắn luôn là co mình, đối với nữ sinh nhiệt tình chưa bao giờ đáp lại, mặc dù hai người bắt đầu yêu đương, anh ta đối cô cũng không có quá thân mật, cô cho rằng đây là cách anh ta ở cùng người khác, anh ta vốn dĩ không phải người giỏi cùng người khác thân mật, cho đến giờ phút này cô mới biết được, thì ra Trình Vân Khải đối với một nữ sinh động tâm sẽ là cái dạng này.

Thì ra anh ta cũng sẽ đối nữ sinh điên cuồng như vậy, thì ra cũng sẽ không màng tất cả, vội vàng lại bá đạo hôn môi nữ sinh. Thì ra anh ta cũng không phải không hiểu, chỉ là người có thể làm anh ta động tâm không phải cô cũng không phải người khác, mà là Triệu Niệm Gia mà thôi.

Thái độ anh ta đối với cô vẫn luôn là như vậy, mặc dù là bọn họ xác định quan hệ yêu đương, cũng không có cảm giác rung động như vậy, cũng không giống cô lúc nào cũng che giấu chột dạ, bởi vì anh ta đối với cô căn bản là không có gì ngoài tình cảm bạn bè.

Hoặc là, càng tàn nhẫn một chút, ở trong việc nam nữ, anh ta không hề hứng thú với cô.

Đưa ra lời muốn yêu đương khả năng thật sự chính là nhàm chán muốn thử, thật giống như bọn họ từ nhỏ vui đùa, chỉ là cùng nhau chơi qua vô số trò chơi.

Về phòng ngủ, cô vẫn luôn ngốc ở trên giường, cũng không có tâm trạng làm chuyện khác, thời tiết nóng, cô vẫn bọc chăn phát run, chóp mũi chua xót, đôi mắt cọ đến phát đau, nước mắt đọng ở hốc mắt, nhưng cô lại nghẹn, cô không nghĩ vì tên Trình Vân Khải kia mà khóc.

Cô nghĩ đến cô khi còn nhỏ thường xuyên bị khi dễ, khi đó mẹ còn chưa mất, cô còn chưa vào nhà ba ở, người khác cười nhạo cô là đứa trẻ không có ba, Trình Vân Khải sẽ bảo vệ cô ở sau người, đánh những người cười nhạo đó đến oa oa khóc lớn, chính là anh ta cũng bị thương, trên mặt một khối xanh tím bảo cô đừng sợ.

Sau khi mẹ mất, cô đến ở với ba, mẹ kế hà khắc, tiền tiêu vặt của cô mỗi ngày ít đến đáng thương, anh ta biết cô không có tiền dùng, đem tiền tiêu vặt trên người đều cho cô.

Anh ta nói với cô, “Có Khải ca ở đây không cần sợ cái gì.”

Cuộc sống cô gian khổ mà tràn ngập bụi gai, con đường nhân sinh tối tăm lầy lội, vẫn luôn đều có Trình Vân Khải ở bên cạnh, anh ta là ánh sáng, chiếu sáng cuộc sống tối tăm của cô.

Lớn lên có lẽ sẽ tách ra, nhưng đó là sau khi lớn lên, lúc trước, anh ta đưa ra lời muốn thử một lần ở bên nhau, cô đáp ứng rồi, cô cảm thấy, bọn họ sẽ vẫn luôn vẫn luôn ở bên nhau, bọn họ từ nhỏ đã ở bên nhau, về sau cũng sẽ trở thành vợ chồng ở bên nhau.

Cho đến khi cô nhìn thấy anh ta đem nữ sinh kia để ở trên tường, nhìn thấy anh ta mê luyến mà vội vàng hôn nữ sinh kia, cô biết Trình Vân Khải sẽ không thuộc về cô nữa.

Nhiều năm như vậy, cô lần đầu tiên nhìn thấy Trình Vân Khải điên cuồng lại mê luyến như vậy, anh ta là thật sự thích nữ sinh kia.

Cô rốt cuộc không thể chịu đựng được, trùm chăn ô ô khóc lên, bạn cùng phòng lại đây an ủi, một câu cô đều không nói ra được, duy nhất có thể làm chính là khóc thút thít.