Chương 17: Phòng ở từ nhỏ

Cha mẹ Tưởng Dư Hoài cũng tới, còn có trợ lý A Văn, cùng có một người trung niên đeo kính, Tưởng Dư Hoài cũng không giới thiệu, hẳn là không phải người Tưởng gia người.

Trong nhà Từ Hi Nhiễm cùng Tưởng gia kém quá xa, thật ra chuyện này có thể chọn một nơi sạch sẽ sáng sủa, nhưng Tưởng gia bên kia lựa chọn tới cửa gặp mặt, đủ thấy coi trọng Từ Hi Nhiễm.

Người đến, mặc dù quần áo đơn giản, bộ mặt cũng tươi sáng, bọn họ đứng ở trong phòng tối tăm, luôn có một loại cảm giác không hợp, đặc biệt là Tưởng Dư Hoài, tây trang giày da, nhà cô nho nhỏ đều không ảnh hưởng tới khí chất anh.

Từ Xương Đông vẻ mặt co quắp hướng mấy người nói: “Trong nhà quá hẹp, ủy khuất mọi người.”

Mẹ Tưởng Dư Hoài là Thôi Viện vội vàng tỏ vẻ, “Không có việc gì không có việc gì, chúng ta đều rất tùy ý.”

Bà nói xong đi lên trước nắm tay Từ Hi Nhiễm, mặt đầy ý cười hỏi cô: “Đã lâu không gặp Hi Nhiễm, gần đây có khỏe không?”

“Cháu khá tốt.”

Thôi Viện cũng không biết cô phải làm phẫu thuật, nhìn dáng vẻ Tưởng Dư Hoài xác thật không nói cho bọn họ.

“Vậy tốt.”

Bà mặt mày ôn hòa, biểu tình ấm áp, làm Từ Hi Nhiễm cũng cảm giác được Thôi Viện yêu thích cô, làm cô có chút ngượng ngùng.

“Phòng em ở đâu, có thể xem không?”

Lời này là Tưởng Dư Hoài nói, Thôi Viện cũng nói: “Dì cũng đi xem chỗ ở từ nhỏ của Hi Nhiễm chúng ta.”

“Phòng cháu có chút loạn.” Từ Hi Nhiễm sắc mặt có chút xấu hổ, “Ở bên này.”

Cô dẫn hai người đi vào ban công, đẩy một cái vách nhỏ ra, Thôi Viện đứng ở cửa nhìn lướt qua, trên mặt tươi cười chậm rãi co lại, phòng chật chội, bởi vì là ban công chia ra, vách tường phía trước hàng năm chịu nước mưa thấm vào, nổi lên một tầng mốc đốm.

Thôi Viện nhỏ giọng hỏi cô: “Cháu vẫn luôn ở đây? Trong nhà không có phòng khác?”

Từ Hi Nhiễm nói: “Trong nhà chỉ có hai phòng, một cái cho cha và dì một cái cho em gái.”

“Hai người đều là con gái có thể ở chung một phòng mà, này…” chỗ này nhỏ như thế sao ở được? Đương nhiên câu nói kế tiếp Thôi Viện chưa nói ra.

Thôi Viện nhìn thoáng qua Tưởng Dư Hoài bên cạnh, liền thấy anh giữa mày hơi nhíu, tuy biểu tình không biến hoá quá lớn, nhưng với hiểu biết của Thôi Viện về con trai mình, bà có thể cảm giác được tâm tình anh không tốt lắm.

“Cháu cũng ở quen rồi.” Từ Hi Nhiễm nói thật nhẹ nhàng, hòa hoãn không khí, “Đi ngồi trước đi.”

Từ Hi Nhiễm đang muốn dẫn bọn họ đi phòng khách, liền thấy Từ Đóa vẫn luôn ở trong phòng lúc này mới khoan thai mà ra, Từ Hi Nhiễm liếc mắt một cái liền nhìn ra Từ Đóa cố ý trang điểm, còn mặc một cái váy mới.

Từ Đóa đi lên trước, đặc biệt có lễ phép cùng Thôi Viện và Tưởng Dư Hoài chào hỏi, “ Chào dì, chào anh rể.”

Thôi Viện luôn đãi người ôn hòa có lễ, lập tức liền cười gật gật đầu đáp: “Chào cháu.”

Tưởng Dư Hoài lại không lên tiếng, ánh mắt nhìn thoáng qua phía sau Từ Đóa, lúc Từ Đóa ra cửa phòng không đóng, phòng này rõ ràng rộng hơn rất nhiều so với phòng Từ Hi Nhiễm, lại còn có giấy dán tường, đều là con gái, nhưng đãi ngộ thực không giống nhau.

Tưởng Dư Hoài bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, lúc này mới gật đầu một cái xem như đáp lại.

Từ Đóa vẫn luôn ấp ủ lời muốn nói, cũng không chú ý tới sắc mặt Tưởng Dư Hoài lãnh đạm, cô ta cười cười, giống như là nói chuyện phiếm: “Lần trước em ngồi xe đi ngang qua tập đoàn Thiên Hành, nghĩ anh rể ở bên trong làm việc liền chuẩn bị đi lên chào, không nghĩ tới nhân viên công ty anh rể không lễ phép như vậy, em nói cho bọn họ em là em vợ anh bọn họ ngay cả lý cũng chưa lý, còn trực tiếp đuổi em ra ngoài.”

Từ Hi Nhiễm nghe được lời này liền nhíu nhíu mày, Từ Đóa thế mà chạy tới tập đoàn Thiên Hành cố ý cùng Tưởng Dư Hoài chào hỏi? Nói thật, cô cùng Tưởng Dư Hoài sắp kết hôn, mặc dù thật đi ngang qua Thiên Hành cũng không mặt mũi đi chào hỏi anh, số lần Từ Đóa cùng Tưởng Dư Hoài gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, cố ý đi chào hỏi không cảm thấy mạo muội sao, hơn nữa làm trò nói người ta không lễ phép, cô ta mới là không lễ phép.

Từ Hi Nhiễm đang muốn nhắc nhở một chút miễn cho cô ta đắc tội với người, cô còn chưa mở miệng, liền nghe được trợ lý A Văn nói: “Cô Từ có điều không biết, muốn gặp Tưởng tổng là yêu cầu hẹn trước, cô Từ không có hẹn trước, lễ tân tất nhiên sẽ không để cô đi vào, đây là chức trách bọn họ, chỉ là xử theo phép công mà thôi.”

Từ Đóa mặc kệ cái gì việc công xử theo phép công, chỉ biết mấy người kia làm cô ta mất mặt rất khó chịu, cô ta nói: “Chị của tôi lập tức phải gả cho Tưởng tổng, tôi cùng Tưởng tổng cũng coi như là người nhà đi, chẳng lẽ chị của tôi muốn gặp Tưởng tổng cũng yêu cầu hẹn trước sao?”

“Hi Nhiễm muốn gặp tôi đương nhiên không cần hẹn trước.” Khi Tưởng Dư Hoài nói chuyện sắc mặt bình tĩnh, nhưng khí chất vẫn ở đó, nghiêm túc nói chuyện làm cho người ta một loại cảm giác áp bách, sắc mặt bình tĩnh răn dạy người, “Người nhà cùng người quen là không giống nhau.”

Từ Đóa bị chỉnh đến một câu đều nói không nên lời, khuôn mặt liền đỏ, rốt cuộc vẫn là thiếu nữ trẻ tuổi, bị nói mất mặt mũi như vậy, làm cô ta túng quẫn.

Vương Lệ Lệ sợ Từ Đóa đắc tội Tưởng Dư Hoài, vội vàng lại đây hoà giải, “Từ Đóa tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, Tưởng tổng đừng chấp nhặt, mau tới đây ngồi xuống uống ly trà.”

Tưởng Dư Hoài đi đến phòng khách ngồi xuống, thân hình anh cao lớn ngồi ở nơi đó, khuôn mặt lại ngay ngắn, làm cho người ta một cảm giác giống như ở đại sảnh trang trọng chủ trì đại hội nghiêm túc.

Từ Xương Đông vốn dĩ đang ở cùng ba Tưởng Dư Hoài câu được câu không nói chuyện phiếm, Tưởng Dư Hoài ngồi xuống, ông ta theo bản năng liền dừng lại câu chuyện.