Chương 16: Đuổi ra

Tập đoàn Thiên Hành là lớn nhất ở Lạc Thành, tọa lạc ở trung tâm Lạc Thành. Từ Đóa từ trên xe taxi bước xuống, ngẩng đầu nhìn tập đoàn Thiên Hành, một bên kinh ngạc cảm thán nó nguy nga, một bên cảm khái Từ Hi Nhiễm gả cho người gia nghiệp lớn.

Từ Đóa lấy gương nhỏ ra soi một chút, sửa sang lại tóc mái cùng váy, lúc này mới bước vào cửa lớn Thiên Hành, trong đại sảnh có bảo an tuần tra, tập đoàn Thiên Hành quản lý nghiêm ngặt, người không liên quan là không cho phép vào.

Bảo an thấy Từ Đóa không đeo thẻ công tác liền ngăn lại, dò hỏi cô làm cái gì.

Từ Đóa nói: “Tôi tìm người.”

Bảo an liền khách khí nói cô ấy tìm người phải ra quầy đăng ký trước, Từ Đóa liền ra trước quầy, trước quầy có mấy lễ tân, mấy cô gái đều là người trẻ tuổi, trang điểm lộng lẫy, mặc bộ váy màu trắng gạo, nhìn thế nhưng so với cô ấy còn tinh xảo hơn.

Nội tâm Từ Đóa rất là bất bình, sao trước quầy đều xinh đẹp như vậy.

Ngón tay Từ Đóa ở trên bàn gõ gõ cố ý hấp dẫn chú ý, rồi sau đó hỏi: “Tôi tìm Tưởng Dư Hoài, xin hỏi anh ấy ở tầng mấy.”

Tên Đại Boss Thiên Hành không ai không biết, mấy người trước quầy liếc mắt nhìn nhau, Thiên Hành là công ty lớn, tục ngữ nói cánh rừng lớn người nào cũng có, mỗi ngày đều có người tới tìm Tưởng tổng, nhưng mà xuất phát từ chức nghiệp tu dưỡng, trong đó một lễ tân vẫn là khách khí hỏi một câu, “Xin hỏi cô có hẹn trước không?”

“Không có, nhưng mà tôi là người nhà của sếp các người, nói là em gái Từ Hi Nhiễm muốn gặp anh ấy.”

Nghe được hai chữ “người nhà” mấy lễ tân liền hiểu, quả nhiên là bệnh tâm thần tới gây rối, thật muốn là người nhà Tưởng tổng, còn không có hẹn trước? Tưởng tổng ở tầng mấy cũng không biết, tính là người nhà cái gì?

Lễ tân này cho lễ tân bên cạnh một ánh mắt, người nọ hiểu ngay, lập tức liền lấy bộ đàm ra gọi bảo an lại đây, nói: “Người này tới gây sự, đuổi cô ta ra ngoài.”

Các nhân viên an ninh cũng làm lâu năm, có kinh nghiệm đối với người tới gây chuyện rất có kinh nghiệm, lập tức trực tiếp túm lấy bả vai Từ Đóa đem cô ra ngoài cửa, sức lực lại lớn, không hề có thương hoa tiếc ngọc, Từ Đóa còn chưa rõ tình huống đã bị người đẩy ra ngoài cửa.

Từ Đóa không nghĩ tới cô tới nơi này sẽ gặp đãi ngộ như thế, những người này một đám tiểu tốt mà dám đối xử với cô như vậy. Từ Đóa trong cơn giận dữ, chỉ vào mấy bảo an nói: “Tôi nói cho các người, tôi là em vợ sếp tổng các người, các người dám đối xử với tôi như vậy, tin hay không tôi sẽ đuổi việc hết các người.”

Mấy bảo an nhìn cũng chưa nhìn một cái, lại từng người trở lại cương vị của mình. Xung quanh còn có rất nhiều người đi đường, Từ Đóa cảm thấy thực mất mặt, tức giận đến dậm dậm chân, dậm chân mới phát hiện giày vừa mới bị mấy bảo an lôi kéo hỏng rồi, đây là giày cô ấy mới mua, hơn 500, thế mà mang một lần liền hỏng rồi.

Mất hết mặt mũi trực tiếp đuổi ra không nói, thế mà còn hỏng giày chật vật như vậy, Từ Đóa cắn chặt răng, cô nghĩ đến lần trước Tưởng Dư Hoài còn mang Từ Hi Nhiễm đi ra ngoài mua một đống trang sức, Từ Hi Nhiễm sinh bệnh anh còn tự mình mang cô đi trị, mà cô ấy thấy Từ Hi Nhiễm cùng Tưởng Dư Hoài sắp lấy giấy kết hôn, đến lúc đó nhà bọn họ cùng Tưởng gia chính là thông gia, cô ấy cùng Tưởng Dư Hoài cũng thành người nhà, nhưng cô hiện tại bị người công ty anh đuổi ra khỏi cửa, thật giống như Từ Hi Nhiễm gả cho Tưởng Dư Hoài xong cùng nhà bọn họ hoàn toàn không có quan hệ gì, bọn họ vẫn như cũ không thể vượt qua hàng rào tòa nhà cao lớn nguy nga này.

**

Trình Vân Khải mấy ngày này tuy vẫn luôn cùng Triệu Niệm Gia ở Bắc Đằng chơi, nhưng nghe được chuyện Từ Hi Nhiễm xem mắt trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện này, cho nên chơi cũng không đủ tận hứng.

Ở công viên giải trí chơi cả ngày, Triệu Niệm Gia đi WC, Trình Vân Khải ở bên ngoài chờ, cậu ta chọn một bóng cây, không nhịn được lấy di động ra gọi cho Tống Tình.

Mấy ngày nay cậu ta thường cùng Tống Tình liên lạc hỏi một chút tình hình.

“Làm gì?” Tống Tình mỗi lần nhận điện thoại cũng tức giận.

“Tình huống bên kia thế nào?”

“Cái gì tình huống như thế nào?”

“Từ Hi Nhiễm cùng đối tượng xem mắt, đến bước nào rồi?”

“Tớ nào biết tiến hành đến bước nào.”

“Cậu cùng Từ Hi Nhiễm không phải bạn thân sao, sao lại không biết?”

“Chúng tớ cũng không có khả năng 24 giờ đều ở bên nhau.”

“Cậu vẫn biết bọn họ tính toán khi nào lãnh chứng chứ?”

“Không biết, Hi Nhiễm không nói.”

Trình Vân Khải nghe được lời này thoáng yên tâm, ngay cả Tống Tình cũng không biết hẳn là còn không nói tới lãnh chứng. Vừa lúc Triệu Niệm Gia đi WC ra, Trình Vân Khải vội vàng cắt đứt điện thoại.

Mà cúp điện thoại Tống Tình lại ở trong lòng cười lạnh, cô ấy đương nhiên biết Từ Hi Nhiễm cùng Tưởng Dư Hoài khi nào lãnh chứng, Từ Hi Nhiễm đã nói ngày cho cô, chỉ là cô ấy cũng không muốn nói cho Trình Vân Khải, đã có bạn gái, quản Từ Hi Nhiễm khi nào lãnh chứng làm gì.

Đến lúc đó Trình Vân Khải trở về lại phát hiện tiểu thanh mai của mình đã gả chồng, xem Trình Vân Khải mỗi ngày gọi điện thoại quan tâm hôn sự Từ Hi Nhiễm liền biết, cậu ta khẳng định sẽ tức giận đến điên lên.

Hừ, nên như thế!

Tuy rằng Trình Vân Khải cũng cảm thấy Từ Hi Nhiễm không lãnh chứng nhanh như vậy, nhưng mà trước sau vẫn không an tâm, cậu ta đã ở bên này cùng Triệu Niệm Gia vài ngày, nên trở về xem.

Cho nên từ công viên trò chơi về cậu ta lại cùng Triệu Niệm Gia nói chuyện phải đi về.

Triệu Niệm Gia không nỡ, ôm cậu ta hỏi, “Đến tột cùng phát sinh chuyện gì thế nhất định phải trở về, em thật sự không nỡ xa anh.”

Trình Vân Khải nghĩ nghĩ, đơn giản nói chuyện Từ Hi Nhiễm bị người trong nhà ép cùng người lớn tuổi tàn tật xem mắt, Triệu Niệm Gia nghe xong cũng là ngây ngẩn cả người, “Thực sự có chuyện này sao?”

“Ừm, hẳn là sẽ không sai.”

“Nói như vậy Hi Nhiễm quá đáng thương, cô ấy còn tuổi trẻ như vậy.”

“Cho nên anh phải trở về nhìn xem, em biết đấy, anh cùng cô ấy từ nhỏ lớn lên cùng nhau, anh không thể nhìn cô ấy bị đẩy vào hố lửa.”

Triệu Niệm Gia lưu luyến không rời chôn ở trong l*иg ngực cậu ta, “Nhưng em không muốn cùng anh tách ra, có thể đưa em cùng về không, em cũng muốn đi xem quê hương của anh.”

Trình Vân Khải xác thật thực thích cô ấy không sai, nhưng thời gian hai người ở chung cũng không dài, lúc này mang về gặp người lớn quá sớm.

“Anh trở về là làm việc, không phải chơi, chờ nghỉ đông anh đưa em về.”

Triệu Niệm Gia rốt cuộc vẫn là gật gật đầu, “Vậy anh nhanh trở về.”

Là thật sự ngoan đến không được, Trình Vân Khải đáy lòng một mảnh mềm mại, xoa xoa đầu cô ấy nói: “Được.”

Từ Hi Nhiễm ở bệnh viện theo dõi hai ngày, tình huống ổn định liền xuất viện, bởi vì miệng vết thương không lớn, đối với hoạt động bình thường cũng không có gì ảnh hưởng, thậm chí trước một ngày Tưởng gia tới cửa đưa sính lễ cô còn đi siêu thị mua một ít trái cây về.

Tới ngày mùng tám, vốn tưởng rằng anh giữa trưa mới có thể lại đây đón cô đi lãnh chứng, nhưng không nghĩ tới sáng sớm anh đã tới rồi.