Chương 15: Không còn ý kiến

Tưởng Dư Hoài muốn mở họp, buổi chiều liền rời đi, buổi tối Từ Hi Nhiễm gọi điện cho Từ Xương Đông, Từ Xương Đông cùng Vương Lệ Lệ tới, cũng không biết có phải nhìn thấy Tưởng gia không từ bỏ Từ Hi Nhiễm, thái độ Vương Lệ Lệ đối Từ Hi Nhiễm tốt không ít, còn cố ý làm cháo cho Từ Hi Nhiễm ăn.

Miệng vết thương Từ Hi Nhiễm không lớn, ngày hôm sau là có thể xuống giường đi lại, bác sĩ cũng nói để cô đi lại nhiều, làm tan máu bầm.

Từ Hi Nhiễm không nghĩ tới Tống Tình sớm như vậy gọi điện thoại của cô, cô rời giường đi WC thì Tống Tình gọi điện thoại tới, Tống Tình biết được cô ở bệnh viện, giọng lập tức đề cao không ít.

“Cậu làm sao vậy? Sao lại ở bệnh viện?”

Từ Hi Nhiễm nói đơn giản một chút, Tống Tình sau khi biết được bắt xe nhanh nhất đến đây, còn mua một đống đồ Từ Hi Nhiễm thích ăn.

“Không nghĩ tới đối tượng xem mắt của cậu thật ra rất có tình có nghĩa.” Tống Tình trong miệng nhai bánh bao nhỏ lời bình một câu, “So với tên khốn Trình Vân Khải khá hơn nhiều, đúng rồi, lần trước chuyện cậu xem mắt tớ lắm miệng nói cho Hà Tinh Địch, cũng không nghĩ tới Hà Tinh Địch miệng rộng quay đầu liền nói cho Trình Vân Khải.”

“Không có việc gì, tớ xem mắt cũng không phải cái gì bí mật.”

“Trình Vân Khải biết cậu sinh bệnh chưa?”

“Không biết, chuyện này cậu ngàn vạn lần đừng nói, cũng đừng nói cho Hà Tinh Địch.”

Tống Tình giơ bốn ngón tay thề, “Chuyện riêng tư của chị em, tớ nói tớ là cẩu. Nhưng mà nói cho cùng, Trình Vân Khải biết cậu xem mắt lại không vội vã trở về? Tớ còn tưởng rằng cậu ta biết nhất định "ngựa không ngừng vó" trở về cứu vớt cậu.” Tống Tình bĩu môi, “Nhìn dáng vẻ cậu ta thật là ma ám, bị nữ sinh kia mê đến thần hồn điên đảo, tốt xấu nhiều năm thanh mai trúc mã như vậy, ôm ấp mỹ nhân liền quên tiểu thanh mai.”

Người trải qua một chút chuyện lúc sau tâm thái cũng sẽ chuyển biến, Từ Hi Nhiễm lại nghe được chuyện về Trình Vân Khải đã bình thản rất nhiều, xúc động vẫn có, nhưng cũng không có lâu lắm, cô thậm chí cũng không hứng thú nói tiếp.

Hai người ăn cơm sáng trò chuyện một chút, trên cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Từ Hi Nhiễm lên tiếng, cửa đẩy ra, Tưởng Dư Hoài từ bên ngoài đi vào.

Tưởng Dư Hoài cũng thấy phòng bệnh nhiều thêm một người.

“Đây là?”

“Cô ấy là bạn của em Tống Tình.”

“Thì ra là cô Tống, chào cô.” Thái độ của anh lễ phép khách khí, rồi lại lộ ra một loại cảm giác xa cách như có như không.

Lúc Tống Tình nhìn Tưởng Dư Hoài bị khí chất của anh doạ một chút, cô ấy còn đang suy nghĩ người kia là ai, có phải đi nhầm hay không, nghe được đối thoại anh cùng Từ Hi Nhiễm, cô rất kinh ngạc, Từ Hi Nhiễm khi nào quen người này.

Chính trong lúc suy tư, liền nghe được Từ Hi Nhiễm giới thiệu: “Tống Tình, đây chính là anh Tưởng.”

“Tưởng…anh Tưởng?”

Tống Tình thực sự bị kinh ngạc, anh Tưởng còn không phải là người xem mắt Từ Hi Nhiễm sao? Không phải thấy sắc nảy lòng tham người già tàn tật sao? Sao nhìn người này trẻ như vậy? Hơn nữa… Tống Tình nhìn chân anh, cũng không thấy tàn tật.

Anh Tưởng trong tưởng tượng của Tống Tình thật sự kém quá nhiều, cô không phản ứng lại.

Tưởng Dư Hoài đi vào không lâu, có hộ sĩ vội vàng chạy tới tìm Tưởng Dư Hoài nói bác sĩ tìm anh nói chuyện, Tưởng Dư Hoài liền cùng hộ sĩ kia rời đi, Tưởng Dư Hoài chân trước mới vừa đi, Tống Tình sau lưng liền nhịn không được kích động nói: “Hi Nhiễm, anh ấy thật sự chính là đối tượng xem mắt của cậu?”

“Đúng vậy, làm sao vậy?”

“Má ơi!” Tống Tình mặt đầy vui mừng, trong tưởng tượng của cô ấy Tưởng Dư Hoài là người thân có tàn tật, đầu trọc, bụng bia. Người thấy sắc nảy lòng tham có thể có mấy người lớn lên đẹp? Nhưng cô không nghĩ tới Tưởng Dư Hoài thế mà lớn lên đẹp như vậy, hơn nữa khí chất cũng không tầm thường, hoàn toàn điên đảo hình tượng lão già ở trong hình tượng của cô.

Cô còn lo lắng Từ Hi Nhiễm gả cho cái loại người này đời này liền hủy, tận mắt thấy Tưởng Dư Hoài xong lo lắng trở thành hư không, thậm chí nhiều một loại ngoài ý muốn vui vẻ.

“Hi Nhiễm, Cậu phải nắm chặt anh ta, đàn ông như vậy không nhiều lắm, có tiền có trách nhiệm, lớn lên còn đẹp trai như vậy, má ơi Hi Nhiễm, hai người quả thực chính là tuyệt phối.”

Từ Hi Nhiễm vô thể lý giải cô ấy kích động, “Nếu tớ nhớ không lầm, cậu lúc trước còn nói anh Tưởng là đàn ông đáng khinh.”

“Phi phi phi! Tớ vì tớ vô tri xin lỗi, anh Tưởng lớn lên đẹp trai như vậy sao có thể đáng khinh? Hơn nữa lần này cậu sinh bệnh anh ấy còn tìm bác sĩ giúp cậu chữa bệnh, quả thực chính là người tốt, cậu gả cho anh ấy, tớ yên tâm.”

“Cậu thay đổi cũng quá nhanh đó? Chỉ bởi vì người ta lớn lên đẹp trai?”

“Còn không phải sao, lớn lên đẹp trai thấy thế nào đều không giống người xấu.”

“…” Từ Hi Nhiễm lắc đầu, “Thật là nhan khống.”

Tưởng Dư Hoài rời đi một lát liền trở lại, Tống Tình phi thường có tự giác, thấy anh tiến vào vội vàng đứng dậy cáo từ. Tống Tình rời khỏi Tưởng Dư Hoài mới cùng Từ Hi Nhiễm nói một chút chuyện bác sĩ tìm anh.

“Có kết quả xét nghiệm rồi, không có vấn đề gì quá lớn.”

Phẫu thuật xong phải làm xét nghiệm, chủ yếu là nhìn xem có tế bào ung thư không.

Từ Hi Nhiễm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nói: “Em cũng vừa mới hỏi qua bác sĩ, cô ấy nói em tương đối ổn định, nếu không có vấn đề gì lớn, em muốn mau chóng xuất viện.”

“Không cần gấp như thế, quan sát thêm hai ngày xem.”

Khi nói chuyện, Từ Xương Đông cùng Vương Lệ Lệ đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Tưởng Dư Hoài ở chỗ này, sắc mặt hai người đều là vui vẻ, Vương Lệ Lệ cười chào hỏi, “Tưởng tổng cũng ở đây à?”

Từ Xương Đông nói: “Tưởng tổng bận rộn như vậy, có chúng tôi ở bên này là tốt rồi, ngài còn chạy sang bên này, tốn thời gian.”

“Không sao, đúng lúc hai người ở đây, tôi cũng có chuyện cùng mọi người thương lượng một chút.”

Từ Xương Đông cùng Vương Lệ Lệ liếc mắt nhìn nhau, Vương Lệ Lệ thật cẩn thận hỏi: “Tưởng tổng muốn cùng chúng tôi thương lượng chuyện gì?”

“Hi Nhiễm phải theo dõi thêm hai ngày không có vấn đề gì liền có thể xuất viện, đến lúc đó phiền toái hai vị chọn ngày thích hợp, nhà của chúng tôi đem sính lễ tới cửa.” Hắn nói xong nhìn Từ Hi Nhiễm một cái, nói tiếp: “Tôi cùng Hi Nhiễm cũng đi lấy giấy hôn thú.”

Vương Lệ Lệ vui mừng khôn xiết, vội nói: “Đây là chuyện rất tốt, tôi cùng ba Hi Nhiễm lúc trước đã thương lượng qua, cũng cùng cha mẹ cậu nói qua, lúc ấy cha mẹ cậu nói ngày mùng 8 tháng này, chúng tôi cũng cảm thấy rất không tồi, nếu không liền chọn ngày này đi, cậu cảm thấy thế nào?”

Tưởng Dư Hoài nói: “Tôi không có vấn đề gì, xem Hi Nhiễm cảm thấy có thể hay không là được rồi.”

Cùng Tưởng Dư Hoài lãnh chứng kết hôn Từ Hi Nhiễm ngay từ đầu là không có lựa chọn nào khác, mà hiện tại đã xảy ra những việc này lúc sau cô đã không bài xích.

Cho nên Từ Hi Nhiễm đối mặt với ánh mắt mọi người, nói: “Tôi cũng không ý kiến gì.”

Chuyện này như vậy đã định rồi, ngày mùng 8 Tưởng gia tới đưa lễ hỏi, bên nhà Từ Hi Nhiễm đưa sổ hộ khẩu để hai người lãnh chứng.

Từ Hi Nhiễm tính sơ một chút, mùng 8 cũng rất gần, là thứ ba tuần sau.