Năm ấy gió lạnh phương bắc tràn về từng đợt . Ngôi nhà thô sơ cũ kĩ được lợp bằng lá cọ mang một vẻ âm u đến tang thương . Căn bệnh phong hàn mà Lữ Dị đang mang bỗng nhiên phát nặng không kịp cứu chữa …
Năm ấy gió lạnh phương bắc tràn về từng đợt . Ngôi nhà thô sơ cũ kĩ được lợp bằng lá cọ mang một vẻ âm u đến tang thương . Căn bệnh phong hàn mà Lữ Dị đang mang bỗng nhiên phát nặng không kịp cứu chữa , ông ra đi để lại một ng vợ cùng đứa con thơ chưa hiểu chuyện . Đôu mắt to tròn nhìn vào di ảnh ba mà hỏi : mẹ cha đi đâu rồi mà sao vẫn chưa về với mẹ con mình . Lữ Tiêu Tương ngây thơ hỏi mẹ . Doãn Như bậy khóc ôm lấy đứa con bé bỏng mà ngấn lệ nói Tương tương ngoan ba đi xa rồi biến thành những vì sao sáng trên bầu trời kia để theo dõi con từng ngày .Tại sao lại biến thành sao hả mẹ thế là ba không ở với mẹ con mình nữa sao .Bà cố gạt đi những giọt nước mắt mỉm cười với con gái để cô bé yên tâm .