Chương 3: Trẻ con

Tôi khóc lóc và la hét, nhưng không ai đến giúp. Sau đó, đứa con trai út của người hàng xóm đi học về và nhìn thấy tôi, nên gọi cho bố mẹ tôi, Lâm Kỳ phát hiện ra và vội lái xe về. Mãi về sau tôi mới biết rằng dọc đường anh ấy vượt qua vài cái đèn đỏ và không hề quan tâm đến nó, lúc đó anh ấy chỉ quan tâm đến việc tôi có làm sao hay không.

Anh ấy đứng trước đèn pha, ánh đèn sáng như thể được mạ vàng, anh ấy ngước nhìn tôi, khi tôi bắt gặp ánh mắt của anh ấy, tôi lập tức liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Lâm Kỳ dường như rất lo lắng cho tôi, giọng nói trở nên có chút khẩn trương, "Nhan Nhan đừng sợ, chú đến rồi."

Đúng vậy, anh ấy đã đến, cả người tôi trở nên mềm oặc, nước mắt không ngừng chảy xuống, nghẹn ngào nói không nên lời: “Chú nhỏ…cháu…cháu không xuống được. ..."

“Đừng sợ Nhan Nhan, cháu buông tay ra và nhảy xuống đi, chú sẽ đón lấy cháu.” Anh ấy nhìn tôi và dang tay ra.

Lâm Kỳ cau mày, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy đầy lo lắng.

Những lúc bình thường người này trông có vẻ điềm tĩnh nhưng bây giờ lại rỉ ra những cảm xúc lo lắng cho tôi, làm tim tôi như chú thỏ con, đập không ngừng.

Tôi đương nhiên rất tin tưởng anh ấy, có anh ấy bên cạnh tôi sẽ không sao cả, tôi tự tin nhảy xuống, thậm chí còn nghĩ anh ấy không bắt được tôi cũng không sao, chỉ cần tôi không đè lên người anh ấy, không làm anh ấy bị thương là được.

Tất nhiên, may mắn tôi đã rơi vào một cái ôm khiến tôi cảm thấy thoải mái. Mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương và một chút rượu bao trùm lấy tôi. Tôi đã khóc khi ôm Lâm Kỳ, nói với anh ấy rằng tôi đã có lỗi như thế nào.

“Chú nhỏ…” tôi nghẹn ngào gọi nói, “Cháu bị chó đuổi lên cây… thật lâu, thật lâu mà không xuống được…”

Tôi không quan tâm bây giờ tôi có đẹp hay không, tôi chỉ muốn hú hét trong vòng tay của Lâm Kỳ.

Anh ấy một tay chậm rãi vỗ lưng tôi, một tay xoa đầu tôi, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, có chú ở đây.”

Đó là giọng điệu mà tôi hiếm khi nhìn thấy, cùng với sự dịu dàng của anh ấy, bỗng nghĩ đến sau này anh ấy cũng có thể sẽ dịu dàng như vậy với những cô gái khác, tôi lại càng buồn hơn, ôm chặt anh ấy hơn, tôi nũng nịu với anh ấy: “Chú nhỏ, cháu sợ quá...huhu, con chó đó... trước đây nó cũng cắn chú."

Cơ thể của Lâm Kỳ dường như cứng lại trong vài giây, sau đó anh ấy cố nén một nụ cười và nói: "Ngoan, đừng sợ, chỉ cần nó không cắn Nhan Nhan là được."

Tôi không hiểu anh ấy cười cái gì, có phải anh ấy nghĩ tôi là trẻ con không, nhưng lúc đó tôi mới 16 tuổi, trong mắt anh ấy ở tuổi 22, tôi không khác gì một con nhóc con.