Chương 2: Tàn tích

“Cháu đọc sách xong tự lập cũng không muộn.” Lâm Kỳ trả lời tôi.

“Trước giờ chẳng phải con thường xuyên làm phiền chú nhỏ của con sao?” Bố tôi muốn xé nát tôi.

Nhưng đúng là như vậy, tôi mặc dù vừa kính vừa sợ Lâm Kỳ, nhưng anh quả thật là người đã dọn dẹp những “tàn tích” của tôi.

Ví dụ, tôi làm vỡ một chậu khoai lang do bố tôi trồng, chính Lâm Kỳ đã mua chậu cây khác để thay vào, bằng tiền lương bán thời gian đầu tiên của anh ấy để nói dối bố tôi, giúp tôi thành công thoát khỏi một trận đòn, nhưng anh ấy cũng mắng mỏ tôi với giọng điệu không nhẹ cũng không nặng.

Một ví dụ khác, tôi bị con chó nhà hàng xóm rượt đuổi liền vọt lên cây nhưng lại sợ đến mức không xuống được, vừa ôm thân cây vừa khóc, không ngờ lại có người qua đường đến cứu - là Lâm Kỳ.

Tôi cũng có lỗi với con chó đó, nhưng đó là do con chó đó đã cắn vào chân Lâm Kỳ trước đó, con chó ngu ngốc đó sẽ sủa mỗi khi có người đi qua lại cửa nhà nó. Hôm đó, người hàng xóm quên buộc dây xích, mẹ đưa nhiệm vụ cho chú nhỏ là đi giao đồ, nó lao tới cắn vào chân anh ấy, lúc đó khi biết tin tôi rất đau lòng. Khi tôi đi ngang qua, con chó lại sủa tôi, tôi nhớ ra rằng Lâm Kỳ bị nó cắn, tôi rất tức giận nên đã ném đá vào con chó ngu ngốc đó, không ngờ rằng nó lao ra khỏi lan can và đuổi theo tôi.

Lúc đó tôi vô cùng sợ hãi, chạy vội về nhà, khi cho tay vào túi lấy chìa khóa thì thấy túi rỗng tuếch, tôi mới là đứa ngu, thứ tôi vừa ném không phải đá mà là chùm chìa khóa nhà, chết tiệt!

Lâm Kỳ mở công ty riêng vào ngày hôm nay, bố mẹ tôi và hàng xóm đều đến nhà hàng để chúc mừng anh ấy, trong nhà không có ai ngoài tôi, khi vừa tan học đã bị bỏ lại ở nhà, quả là một sự bất công.

Con chó ngu ngốc đó đuổi tôi đến cùng, nó đã đuổi đến trước cửa nhà rồi, tôi muốn khóc vãi mèo, chỉ còn cách trèo lên cây ngoài sân thôi, nhưng nó nhất quyết không chịu tha cho tôi, con chó ngu ngốc giận dữ sủa tôi, phải mất một lúc sau nó chán nản mới chịu bỏ đi.

Tôi sợ đến hai chân run rẩy, lúc này tôi mới nhận ra tôi đã leo cao đến như vậy, tôi ôm chặt lấy thân cây mà không xuống được. Lập tức tôi cảm thấy thật có lỗi, không đi dự tiệc chúc mừng của Lâm Kỳ thì thôi đi, cũng không xem truyền hình trực tiếp lễ cắt băng khánh thành của anh ấy, mà lại bị một con chó ngu ngốc đuổi theo đến mức phải trèo cây để trốn, thật xấu hổ.