Chương 4: Bạn gái

Bàn tay to lớn của anh ấy ôm lấy tôi, xua tan mọi lo lắng và sợ hãi của tôi. Tôi nghĩ thật khó để tôi thoát khỏi mối quan hệ này.

Khi Lâm Kỳ dẫn tôi vào nhà, tôi nhận ra rằng lòng bàn tay của anh ấy đầy mồ hôi, và mu bàn tay anh ấy nhớp nháp khi anh ấy kéo tôi. Anh ấy thật sự rất lo lắng cho tôi.

Tôi nghĩ anh ấy đã thích tôi ít nhất một chút.

“Vậy thì Nhan Nhan nên nộp đơn vào trường đại học S đi, dù sao bố thấy trường này cũng tốt lại có nhiều chuyên ngành.”

Suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi bố, và tôi vô thức nhìn Lâm Kỳ, bắt gặp ánh mắt của anh ấy, tôi giả vờ bình tĩnh, dán mắt vào màn hình máy tính.

Những năm gần đây, tôi càng ngày càng không sợ khi nhìn chú nhỏ của mình, vì ánh mắt của anh ấy quá quyến rũ.

“Vậy con sẽ nộp đơn vào trường đại học S, đến lúc đó có lẽ con sẽ làm phiền chú nhỏ rất nhiều”. Tôi điền vào mục tình nguyện của trường đại học S, trong lòng có chút lo lắng nhưng cũng không khỏi mong chờ. Vì cùng thành phố với chú nhỏ, chúng tôi sẽ liên lạc thường xuyên hơn.

“Không có việc gì.” Lâm Kỳ nhàn nhạc nói.

Bố mẹ tôi rất hài lòng với đơn đăng ký vào đại học S của tôi. Họ vui vẻ nấu một bàn ăn, bảo tôi và Lâm Thất ăn nhiều một chút.

“Nhan Nhan lấy một miếng gà cho Kỳ Kỳ.” mẹ tôi chỉ vào miếng khoai tây và thịt gà trước mặt và nói “Chú nhỏ của con không với tới”.

Chú nhỏ của tôi là người thích sạch sẽ, tôi loay hoay không biết có nên đưa nó cho anh ấy không, tôi nghe thấy Lâm Kỳ nói đều gì đó.

“Đừng lo cho chú, Nhan Nhan chỉ cần ăn là được.” Anh cũng không ngẩng mặt lên, chỉ lẳng lặng gắp thức ăn trước mặt.

Đậu mòe, bỏ lỡ cơ hội hôn gián tiếp rồi.

Tuyệt vời TT

“Lâm Kỳ, cháu đã 24 tuổi”. Bố tôi suy nghĩ một chút rồi nói, rõ rang là giục cưới “Khi nào thì cháu dẫn bạn gái về?”

Bạn gái của chú sao?

Không phải tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ mang một cô gái về, nếu cuối cùng tôi vẫn không thể thành đôi với chú nhỏ của minh, thì việc cô gái mà anh ấy mang về có xinh đẹp hay thông minh hơn tôi, thì tôi cũng không phải là không chấp nhận được.

Nhưng tôi không thể lừa dối bản thân mình, điều đó thật khó để tôi chấp nhận.

Tôi đã chứng kiến những thất bại của anh ấy, sự kiên cường của anh ấy, sự khẩn trương và sự dịu dàng của anh ấy, tôi cảm thấy tiếc cho anh ấy, ngưỡng mộ và luôn muốn bảo vệ anh ấy, tôi không tin rằng có ai yêu anh ấy nhiều hơn tôi.

Nhưng nếu chú nhỏ mà tôi yêu mến, nhìn thấy và ngưỡng mộ đã trải qua những điều đó và tay trong tay với cô gái khác thì sao? Có vẻ như cô ấy sẽ có lý do để yêu chú nhỏ của mình nhiều hơn là tôi.