Nơi đó, Nhan Thanh Đường đang không nhanh không chậm uống trà ăn điểm tâm.
Ba bức bình phong điêu khắc như ý vạn bằng gỗ sưa bao xung quanh giường la hán, bên trên giường đặt một cái bàn vuông nhỏ cùng màu móng ngựa, phía trên bày biện mấy chiếc bánh ngọt và một cốc trà.
Cốc trà là cốc sứ xanh thẫm của Nhữ Diêu, mặt cốc sáng loáng như ngọc, điểm xuyết mấy vết nứt như là vảy cá, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng ôn nhuận.
Cốc đẹp, ngón tay bưng cốc còn đẹp hơn.
Mười ngón tiêm tiêm, như cây cỏ mềm mại, móng tay không dài không ngắn, hiện ra màu hồng mướt mát.
Thuận tay lại nhìn người ——
Tư sắc tự nhiên, băng cơ ngọc cốt, một đôi mắt tĩnh mịch hơi nhướn lên, tinh xảo nùng diễm giống như thủy mặc miêu tả, chính là bờ môi quá trắng, phảng phất như đả thương nguyên khí.
Nha hoàn Tố Vân thầm than một tiếng, đứng dậy.
"Mấy vị di nương cô nương, cô nương từ nửa đêm hôm qua đến bây giờ cũng chỉ dùng một bát cháo loãng, mấy vị đoán chừng cũng mệt mỏi đói bụng rồi đúng không, nếu không vẫn là về phòng trước nghỉ ngơi đi nhé?"
"Nhưng. . . "
Nhan Thanh Đường buông cốc trà xuống, nhìn lại, ánh mắt trầm tĩnh.
"Chỗ Tập Phúc Đường các ngươi không cần lo lắng, ta tự có xử trí."
Mấy người muốn nói lại thôi, tựa hồ còn muốn nói điều gì, đã thấy Nhan Thanh Đường hơi rũ mắt xuống, lập tức cái gì cũng không dám nói, nối đuôi nhau đi ra lệch sảnh.
.
Tập Phúc Đường là chính viện tiền viện đại trạch Nhan gia, địa vị tự nhiên không hề tầm thường.
Nhan gia có rất nhiều phòng dùng để tiếp khách nhưng ít khi sử dụng Tập Phúc Đường, bình thường nếu sử dụng, hoặc là trong nhà có khách quý, hoặc là xảy ra đại sự gì.
Nhan Hàn Hà nói chung cũng rõ ràng tầm quan trọng của "Tập Phúc Đường", sau khi mang người đi vào Nhan gia liền tiến quân thần tốc đến nơi này.
Hành động lần này rất có ý nghĩa thị uy, chí ít hạ nhân Nhan gia đều cảm nhận được.
"Bảo các ngươi thêm trà, thêm nửa canh giờ trà cũng chưa dâng lên, Nhan gia chính là đãi khách như thế sao?"
"Đại cô nương các ngươi làm sao còn chưa tới? Không phải nói người đã trở về, làm sao còn không thấy người đâu?"
Công đường lớn như vậy, chính giữa là một bức hoạ lớn treo giữa nhà, hai bên trái phải là một chiếc ghế dựa lớn bằng tử đàn điêu khắc sơn nước.
Đây là chủ vị.
Hai bên lần lượt là bốn chiếc ghế bành bằng gỗ tử đàn, ở giữa cách xa nhau bằng chiếc ghế hoa.
Lúc này đã có rất nhiều người tập trung ở Tập Phúc Đường, nhưng chỉ có mấy người ngồi, theo thứ tự là Nhan Hàn Hà cùng mấy lão giả tuổi lục tuần (sáu mươi tuổi).
Thậm chí ngay cả hai huynh đệ Nhan Thế Hải cũng không ngồi, đứng ở một bên, lại càng không cần phải nói đến loại tiểu bối như Nhan Đức Diệu.
Nghe thấy công đường truyền đến tiếng ồn ào, một hạ nhân từ ngoài cửa đi tới. Tuổi tác của hắn ước chừng ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, còn mặc một thân tang phục.
"Hôm nay lão gia nhà ta đưa tang, hạ nhân các nơi đều điều đi đưa linh, trên lò không người trông lửa, bởi vậy nước trà mới đến chậm."
Dừng một chút: "Cô nương nhà ta đã trở về, mới vừa vào cửa. Cô nương đưa linh, lên núi xuống núi, một thân bụi đất, có quý khách đến nhà cũng nên chỉnh trang một hai."
Ngôn ngữ bình thường, hành vi cung kính hữu lễ, nhưng lời nói ra lại có thể khiến người ta nhận ra được vẻ mỉa mai trong đó.
Có người sẽ đến nhà người ta trong khi nhà người đó đang tổ chức tang sự hay sao? Người ta đi đưa tang, "khách quý" tới, khách quý cái gì? Còn muốn uống nước dùng trà, có mặt mũi dùng trà sao?
Nhan Hàn Hà đã sớm hối hận, ông ta không nên bởi vì nhất thời xúc động mà kêu người đến Nhan gia, cũng không nghe ngóng trước xem người ta đã trở về hay chưa.
Chờ lúc ông ta phản ứng lại thì người đã ngồi ở chỗ này.
Chờ đợi ròng rã hai canh giờ.
Mấu chốt là không chỉ một mình ông ta, những người khác còn đỡ, mấy vị tộc lão kia ở trong tộc có bối phận lớn, địa vị cao, từng chịu đựng thái độ thờ ơ lạnh nhạt này bao giờ?
Lúc này mượn cơ hội nổi giận, giận là phát ra ngoài nhưng lại đánh vào mặt mũi của mình, bị một hạ nhân công khai chế nhạo, mấu chốt còn không thể phản bác, phản bác chính là từ vả vào miệng.