Chương 5

"Cô nương, mới rồi Lục Tử đến báo, hai khắc trước hai huynh đệ Nhan Thế Hải tiễn Nhan Hàn Hà ra gia môn, ta đoán chừng chúng ta vừa trở về là người trong tộc liền đến." Trần bá thấp giọng bẩm báo.

Nhan Thanh Đường không có lên tiếng, trực tiếp nhìn mộ phần trước mắt.

Mộ phần là mộ phần cũ, lại có vết tích động thổ lần nữa.

Đây là mộ hợp táng, trước kia khi nương của Nhan Thanh Đường - Tống thị chết, cha nàng đã sửa xong mộ phần, từ lâu đã để lại vị trí cho mình, nói chờ hắn trăm năm sau sẽ cùng nương nàng an táng cùng một chỗ.

Đáng tiếc hắn căn bản không sống đến trăm năm, coi như là tráng niên mất sớm.

Gia chủ Nhan gia ra ngoài hành thương gặp phải mưa to sụt lở?

Nguyên nhân cái chết buồn cười biết bao!

Cho tới bây giờ Nhan Thanh Đường đều không muốn tin tưởng cha mình đã chết rồi, mà nguyên nhân cái chết lại đơn giản như vậy, buồn cười thay.

"Cữu cữu có truyền tin đến chưa?"

"Có tin truyền đến, cữu lão gia hẳn là buổi chiều đã có thể đến nơi."

Nhan Thanh Đường thần sắc nhàn nhạt: "Vậy không cần vội vàng trở về, để những người kia chờ chờ lâu chút đi, đã muốn ham thứ không thuộc về mình, cũng nên có chút kiên nhẫn."

Lại phân phó: "Dặn công tượng không cần tiết kiệm nước mềm, trét nhiều vôi vữa vào, nện cho chắc, tránh cho ngày sau bị người quấy rầy cha mẹ thanh u."

"Vâng."



Bởi vì có chủ gia tự mình giám sát, đám thợ thủ công phụ trách lấp đất vô cùng ra sức, bên trong mỗi một mẻ vôi vữa đều trộn đủ nước mềm, cam đoan chờ sau khi đất khô ráo, tặc tử dùng cuốc dùng sức đập cũng chỉ có thể đập ra một vết trắng.

Kể từ đó trình tự làm việc tự nhiên rườm rà, thẳng đến buổi chiều sắp đến giờ Thân mới lấp xong vốc đất cuối cùng.

Đến tận đây còn chưa tính là xong, bởi vì bên trên lớp đất còn phải lại phủ một tầng đá xanh.

Nhan gia chính là nhà cực kỳ giàu có, tự nhiên không tiếc dùng tiền vào việc xây lăng tẩm cho người đã khuất, dùng vôi vữa để lấp đất cũng chỉ là cách làm đơn giản nhất, về sau phía trên này còn phải xây nhà để bái tổ.

Nhan Thanh Đường nhìn thoáng qua "cha mẹ" lần cuối cùng.

"Cha, người luôn nói Nhan gia tất cả đều là của con, từ nhỏ đã nói với con như vậy."

"Yên tâm, con sẽ không để cho người khác chiếm nó."

.

Đưa linh cần phải đi bộ, trở về thì không cần, xe ngựa đón người sớm đã chờ ở dưới chân núi.

Nhan gia đều là một đám nữ nhân hài tử, sớm đã bị mệt mỏi không nhẹ, sau khi lên xe liền hận không thể ngồi phịch ở trên xe, để nha hoàn vừa bóp chân vừa đấm vai.

Sau hai khắc đồng hồ, một đoàn người trở lại đại trạch Nhan gia.

Tin tức liên quan tới người trong tộc tới sớm chờ lâu cũng đã truyền vào trong tai mọi người.

"Phải làm sao mới ổn đây?"



Mã di nương quan tâm toàn thân mệt mỏi, mang theo nữ nhi tìm tới. Ngoại trừ bà, còn có Tiền di nương, Tôn di nương, cùng Tam cô nương Tứ cô nương do bọn họ sinh ra.

Trong cuộc đời của Nhan Thế Xuyên có một thê ba thϊếp, thê tử Tống thị chết sớm, để lại đích trưởng nữ Nhan Thanh Đường.

Ba thϊếp phân mỗi người sinh một nữ nhi, Nhị cô nương Nhan Oánh, năm nay mười lăm, do Tiền di nương sinh ra; Tam cô nương Nhan Họa, năm nay mười ba, do Mã di nương sinh ra; Tứ cô nương Nhan Nghiên, năm nay mười một tuổi, do Tôn di nương sinh ra.

Đây là tất cả gia quyến hiện giờ của Nhan gia, đều là nữ tử.

"Được rồi, ngươi đừng vòng tới vòng lui nữa, đại cô nương không phải còn ngồi ở chỗ này sao?" Tiền di nương có chút không kiên nhẫn nói.

Tuổi tác của bà cùng Mã di nương bằng nhau, không giống với Mã di nương dung mạo bình thường, dung mạo của bà xuất sắc hơn không ít, phá lệ có một loại vũ mị của mỹ nhân hết thời.

"Đúng vậy, Mã tỷ tỷ, bây giờ tỷ có sốt ruột cũng vô dụng, vẫn là nghe đại cô nương, đại cô nương khẳng định có chủ ý." Một bên Tôn di nương nói, nói chuyện đồng thời không quên trấn an vỗ vỗ lưng nữ nhi.

Kỳ thật đừng nói Mã di nương hoảng, bọn họ làm sao không hoảng hốt cơ chứ.

Sự đả kích từ việc lão gia qua đời còn chưa xong thì sài lang hổ báo liền đến cửa, nhờ có đại cô nương một phen hòa giải, lão gia mới thuận lợi hạ táng.

Bây giờ bọn họ còn chưa cởi tang phục, đám sài lang hổ báo lại ép đến cửa, đây là không cho cả nhà bọn họ đường sống sao!

"Đại cô nương. . ."

"Đại tỷ tỷ —— "

Ánh mắt mọi người đều nhìn về dưới cửa sổ phía Nam ——