Chương 2

Nhan Thế Hải vẻ mặt cầu xin, ủy khuất nói: "Ta cũng không nghĩ tới nha đầu Nhan Thanh Đường kia lại chơi chiêu với ta, hôm đó tới cửa, ta thấy nàng thái độ mềm mại liền nghĩ nàng đã hiểu được đạo lý, trong lòng biết nhị phòng không có con trai, nghĩ dựa vào một nữ tử như nàng lập môn hộ là chuyện căn bản không thể nào, chỉ có thể trông cậy vào đại phòng chúng ta, lại thấy hạ nhân của Nhan gia nghe lời ta răm rắp, dựa vào ta làm chủ, liền cho rằng. . . Coi rằng. . ."

"Cho rằng cái gì? Cho rằng người ta bị ngươi cầm chắc rồi?" Nhan Hàn Hà cười lạnh.

Sắc mặt Nhan Thế Hải lộ vẻ ngượng ngùng, chột dạ rụt cổ.

"Ngươi cho rằng! Ha ha, ngươi cho rằng chẳng qua là người ta đang qua loa lấy lệ với ngươi, muốn thăm dò xem ngươi có bao nhiêu cân lượng, cũng là không muốn làm trễ nải tang sự của cha người ta, vào ngày này ầm ĩ, ném đi mặt mũi trong nhà. Nào biết được ngươi vô dụng như thế, người ta là dùng một chiêu kỳ địch dĩ nhược[1], liền dỗ ngươi đầu óc rối mù, thật đúng là cho rằng cầm chắc được người ta!"

[1] Đồng nghĩa với câu giả heo ăn thịt hổ, tỏ ra yếu thế nhưng lực thực rất mạnh.

Nhan Hàn Hà càng nói càng tức giận, điên cuồng xoay chuyển hai quả hạch đào trong tay, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt đè nén.

"Ngươi chỉ nói nàng là nữ tử, lại không biết Nhan Thế Xuyên từ nhỏ đã coi nàng là nhi tử mà nuôi dưỡng, mấy tuổi đã mang theo nàng vào Nam ra Bắc, kinh doanh tứ phía! Nhan Thế Xuyên là ai? Nhan gia từ trên xuống dưới có bao nhiêu vườn dâu, cửa hàng, phòng máy, trong trong ngoài ngoài bao nhiêu quản sự, chưởng quỹ, hỏa kế? Một nữ tử có thể để cho một đám người vừa kính vừa sợ gọi là thiếu đông gia như thế, ngươi cho rằng nàng là một nữ tử tầm thường? !"

"Bây giờ nói những này thì có ích lợi gì? Đã như vậy thì nên nghĩ làm sao cứu vãn."

Một bên, Nhan Thế Thành nhỏ giọng nói.

"Cứu vãn? Đã như vậy rồi, còn cứu vãn thế nào?"

Nhan Hàn Hà giận quá hóa cười.

"Lúc đầu dựa theo chủ ý của ta, người một nhà không đến mức huyên náo vạch mặt, đại phòng các ngươi vẫn chầm chậm mưu toan cho thỏa đáng, chờ lúc đưa tang để Đức Diệu làm "Hiếu tử", thay Thế Xuyên quẳng bồn, phù linh, về sau tự nhiên thuận thế chọn hắn làm tự tử, nhận làm con thừa tự cho nhà Thế Xuyên, bây giờ. . ."

*

Nhan Đức Diệu là trưởng tử của Nhan Thế Hải, cũng là trưởng tôn đại phòng Nhan gia.



Hai huynh đệ Nhan Thế Hải và Nhan Thế Thành là đường bá ruột thịt của Nhan Thanh Đường, phụ thân của hai người - Nhan Tuấn Sơn là đại bá của Nhan Thế Xuyên, Nhan Thanh Đường phải kêu một tiếng Đại bá gia.

Hai nhà một cái là đại phòng, một cái là nhị phòng, một phòng cha con Nhan Thế Xuyên chính là nhị phòng.

Tháng trước, gia chủ Nhan gia - Nhan Thế Xuyên ra ngoài hành thương, lại gặp phải mưa to hiếm cho làm sập phòng bất hạnh mà chết, để lại một phòng nữ nhân không chỗ nương tựa.

Dựa theo lễ pháp thế tục hiện giờ, nếu một nhà không có nam đinh chống đỡ lập môn hộ, dù cho trong nhà có nữ tử trưởng thành cũng không thể kế thừa gia nghiệp, cần từ trong đồng tộc chọn lựa một nam đinh, nhận làm con thừa tự để nối dõi.

Huyết mạch gần nhất với nhị phòng vô hậu chính là một mạch đại phòng này.

Thế nhưng nếu bàn về quan hệ máu mủ, trên thực tế hai phòng sớm có thù cũ.

Năm đó phụ thân của Nhan Thế Xuyên chết sớm, đại bá Nhan Tuấn Sơn khi dễ cô nhi quả mẫu chất nhi tuổi còn nhỏ, liền lấy danh chiếu cố đệ tức điệt nhi chiếm gia sản và nhà cửa của nhị phòng.

Nhưng gia sản chiếm được rồi cũng không thật sự chiếu cố hai người, ngược lại rất nhiều hà khắc.

Về sau quả phụ mất sớm, lúc ấy Nhan Thế Xuyên mới mười mấy tuổi, bởi vì thực sự chịu không được thẩm mẫu cay nghiệt cùng bá phụ mặt lạnh, ly biệt quê hương rời khỏi Thịnh Trạch.

Nếu sự tình cứ kết thúc như vậy, không có gì hơn chính là bắt nạt quả phụ cô nhi ăn tuyệt hộ, chuyện như vậy xưa nay không hiếm thấy.

Nhưng ai có thể nghĩ đến về sau Nhan Thế Xuyên sẽ trở nên giàu sang chứ?

Không chỉ giàu sang, ngược lại đến Thịnh Trạch trắng trợn đặt mua ruộng dâu mở phòng máy, thành thương nhân tơ lụa lớn nhất Thịnh Trạch, thậm chí ở toàn bộ Tô Châu đều là thương nhân giàu có có tiếng.

Ngược lại cả nhà đại phòng này, thượng bất chính hạ tắc loạn, dù sao không có một người nào có tiền đồ.