Chương 3

Trở về chủ đề chính.

Mặc dù người của hai phòng nhiều năm không lui tới, thậm chí lúc Nhan Thế Xuyên còn tại thế liền không nhận một phòng này làm thân thích, toàn bộ người của trấn Thịnh Trạch đều biết.

Nhưng Nhan Thế Xuyên cũng không có ra khỏi gia phả, dù sao dựa theo thế tục hiện giờ mà nói, người đều cần tông họ, không thể quên nguồn quên gốc.

Vừa vặn là hành động lần này vì chuyện hôm nay đã chôn xuống mầm tai hoạ.

Ngày đó sau khi Nhan Thế Xuyên bỏ mình tin tức truyền ra, Nhan Thế Hải lợi dụng nhị phòng không con, mình là trưởng bối, lấy việc Nhan Thanh Đường là nữ tử không tiện quản lý tang sự làm lý do, mặt dày nghiêm mặt đến cửa Nhan gia.

Vì sao?

Tất nhiên là vì gia sản của Nhan gia.

Như Nhan Hàn Hà nói, Nhan Thế Hải vốn định chầm chậm mưu toan, trước tiên lấy xử lý tang sự làm lý do tới cửa, lại mượn quá trình trong tang sự ra mặt, để người đến đây phúng viếng đều nhận biết quen thuộc người đại phòng, cũng ngầm thừa nhận sự thật là nhị phòng Nhan gia không có nhi tử, Nhan gia sắp đổi chủ.

Đợi đến hôm đưa tang, để trưởng tử lấy thân phận "Hiếu tử" quẳng bồn phù linh, về sau nhi tử của ông ta sẽ đương nhiên trở thành con nối dõi của nhị phòng.

Đến lúc đó, gia sản kếch sù của Nhan gia đều là ông ta.

Về phần Nhan Thanh Đường?

Một nữ nhi gia, tùy tiện tìm người gả đi là được!

Nhưng ai có thể nghĩ đến Nhan Thanh Đường kia nhìn như yếu thế, kì thực âm hiểm xảo trá, lúc sắp đến đưa tang đột nhiên trở mặt, lộ ra nanh vuốt sắc bén.



*

"Vậy tộc thúc, ngươi nói bây giờ việc này phải làm sao bây giờ?" Nhan Thế Hải mặt đầy bụi đất, trên người xám tro, vạt áo bị gia đinh kéo lệch ra cũng không quan tâm chỉnh lại.

"Ngươi hỏi ta làm sao bây giờ, ta làm sao biết? Sự tình đều đã như vậy, đoán chừng lúc này người đã hạ táng rồi, còn có thể làm sao?" Nhan Hàn Hà tức giận nói.

Mắt thấy đối phương có ý từ chối, Nhan Thế Hải lập tức cũng sốt ruột, tiến lên một bước nói: "Tộc thúc, việc này ngài cũng không thể mặc kệ được, nếu ngài không quản, đây không phải loạn kỷ cương à? Ngươi xem nha đầu Nhan Thanh Đường kia xem, nàng dám lấy thân phận nữ tử sung làm "Hiếu tử", nghiễm nhiên là đang gây hấn với tông tộc, không để gia pháp của tổ tông vào mắt đó!"

Ông ta nói lời này cũng không phải là bắn tên không đích.

Về mặt thân phận mà nói, một chi này của Nhan Hàn Hà là dòng chính của tông tộc Nhan thị, thuộc mạch tộc trưởng. Hắn mặc dù nhỏ hơn Nhan Thế Hải hai tuổi, nhưng từ bối phận mà nói, Nhan Thế Hải phải kêu hắn một tiếng thúc.

Mà tộc trưởng của một tông tộc, xưa nay chưởng quản các hạng sự phụ nội bộ tông tộc, nhỏ đến tranh chấp giữa các tộc nhân, hỉ tang vui mừng, lớn đến tế tự tổ tông, quản lý từ đường, cùng các loại việc như xử trí tộc nhân vi phạm tộc quy, tộc trưởng có thể nói một tay nắm giữ toàn bộ quyền tông pháp của tông họ.

Mà cha của Nhan Hàn Hà chính là tộc trưởng nhiệm kỳ này của tông tộc Nhan thị, ông ta làm nhi tử của người, tự nhiên phải giúp đỡ giữ gìn mặt mũi của tông tộc.

"Vậy ngươi muốn ta quản thế nào?"

Nhìn vào mắt Nhan Hàn Hà, Nhan Thế Hải liền biết đây là muốn để ông ta bày "Thái độ".

Trên mặt ông ta hiện lên vẻ nhức nhối, cắn răng nói: "Nói toạc ra đi, Nhan Thế Xuyên hắn cũng là người của tông tộc Nhan thị, bây giờ hắn phúc bạc mệnh ngắn, sau lưng cũng không có nhi tử, chỉ có mấy đứa nữ nhi. Theo quy củ mà nói, không có lý một nữ tử kế thừa gia nghiệp, trong tộc phải chọn một người có huyết mạch gần nhất với chi này nhận làm con thừa tự.

"Ta mặc dù không nỡ bỏ trưởng tử Đức Diệu, nhưng ai bảo chúng ta và nhị phòng huyết mạch gần nhất chứ. Nếu Đức Diệu có thể trở thành con nối dõi, nhất định sẽ không quên đại ân trong tộc, khi ấy sẽ bỏ ra một nửa gia nghiệp cung cấp trong tộc làm đất đai tổ tiên, cũng coi như là báo đáp những năm qua trong tộc đã chiếu cố một chi này của chúng ta."

Nói nhiều như vậy, phân gia sản mới là trọng điểm.