Chương 1

Phương đông vừa nổi lên màu trắng bạc, trong không khí tràn đầy ý lạnh thấm người.

Sắc trời u ám, mơ hồ có thể nhìn thấy sương sớm lơ lửng trong không khí, ở góc đông nam trấn Thịnh Trạch, huyện Ngô Giang, phủ Tô Châu, một đại trạch lại sớm đã thắp sáng đèn đuốc mông lung.

Dưới ánh sáng màu vàng của đèn đuốc, đại trạch trùng điệp chập chùng tầng tầng lớp lớp phảng phất như một cự thú nằm ẩn dưới mớ hỗn độn, mơ hồ có thể thấy được bên trong mái cong kiều giác bao phủ một tầng lại một tầng màu trắng.

Trong đình viện lớn như vậy đứng đầy người.

Lọt vào trong tầm mắt đều là màu trắng, tất cả mọi người đều mặc tang phục, khuôn mặt bi thương.

Theo một đạo tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, một thân ảnh hơi có vẻ đơn bạc đi ra.

Người nọ là nữ tử, tuổi chừng chưa đến mười bảy mười tám tuổi, tóc đen da trắng, thanh diễm xinh đẹp, nhưng bởi vì quá gầy lại mặc một thân tang phục áo sô, vì đó mà thêm một loại cảm giác yếu ớt.

"Cô nương, đều chuẩn bị xong rồi." Quản gia Trần bá đi tới cung kính nói.

"Đại cô nương. . ."

"Đại tỷ tỷ —— "

Một bên, mấy nữ tử đều là khuôn mặt hoảng sợ. Bọn họ tuổi tác không giống nhau, hai mắt đỏ bừng, rúc vào với nhau nhỏ giọng khóc sụt sùi.

Nhan Thanh Đường dưới sự bao vây của mọi người, đi vào trước linh xa[1] chính giữa đình viện.

[1] Linh xa: xe tang.

Quan tài màu đen to lớn mà nặng nề, phảng phất như một pho cự thú phủ phục trên linh xa.

Nàng lẳng lặng nhìn một lát, ánh mắt yên lặng, làm cho người ta nghĩ không ra nàng đang suy nghĩ cái gì.



Một lát sau, nàng quỳ xuống trước quan tài, đốt tiền giấy trong chậu tang.

Ánh lửa chợt hiện lên, tiếng buồn bã nổi lên bốn phía.

Tất cả mọi người quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thương.

*

"Cô nương, nên đưa lão gia đi, nếu không sợ lỡ giờ lành." Trần bá lộ vẻ mặt không đành lòng nhắc nhở.

Nhan Thanh Đường lấy lại tinh thần, đứng lên.

Hạ nhân đưa chậu tang tới.

Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt của mọi người đều tụ tới, giống như vật này nặng ngàn cân vạn cân, hô hấp cũng không khỏi gấp rút.

Một trận tiếng bước chân hỗn độn gấp rút vang lên, từ cửa tròn có mấy nam nhân chạy tới.

"Ngươi không thể quẳng bồn. . .

"Nào có một nữ tử mạo xưng làm hiếu tử. . ."

Người còn chưa tới gần đã bị một đám gia đinh ngăn lại.

Bọn gia đinh như lang như hổ, tay chân lưu loát, trói người bịt mồm, ra tay cực nặng, không chút khách khí.

Người tới bị đau đồng thời mắt muốn nứt ra: "Nhan Thanh Đường, sao ngươi dám. . ."

Tiếng ô ô đảo quanh ở trong cổ họng nhưng lại không có cách nào phun ra.

Một ánh mắt hờ hững quét tới, nam nhân đang giãy dụa không khỏi sững sờ.



Sau một khắc, hắn nghe thấy "Phanh" một tiếng, chậu tang rơi xuống trên mặt đất, vốn dĩ giữ sân gần như im ắng lại lần nữa vang lên tiếng khóc chấn động trời cao.

"Khởi —— linh —— "

*

"Cút! Còn dám đến Nhan gia thì sẽ đánh gãy chân của các ngươi!"

"Thật sự cho rằng gọi các ngươi một tiếng gia thì thật sự là gia hay sao? Nếu không phải cô nương phân phó thì chúng ta đã sớm đánh các ngươi rồi!"

"Chứ gì nữa, hại ta giả bộ lâu như vậy. . ."

Theo mấy người bị từ Nhan gia ném ra cửa sau, cửa bịch một tiếng đóng lại.

Gia đinh ngày thường một mực cung kính lúc này lại thay đổi sắc mặt, lại thêm những lời này, Nhan Thế Hải nếu lại không có hiểu rõ có ý tứ gì thì hẳn là đã sống vô dụng những năm qua rồi.

"Cha, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Nhan Đức Diệu nhỏ giọng nói.

Nhan Thế Hải xoa mông đứng lên, mắng: "Hiện tại còn hỏi làm sao bây giờ? Mau trở về, đi thông báo cho người của chủ chi."

Mấy người xám xịt rời khỏi nơi này, rất mau liền trở lại.

Không bao lâu, Nhan Hàn Hà liền nhận được tin tới.

Ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, làn da trắng nõn, thân thể hơi mập, mặc một thân áo choàng tơ lụa màu xanh, trong tay vân vê một cặp hạch đào, nhìn giống một lão nhà giàu.

Nghe xong Nhan Thế Hải tự thuật, ông ta chăm chú nhíu mày lại, trên mặt có thể thấy được vẻ bất mãn.

"Ta đã dặn đi dặn lại, nhiều lần dặn dò các ngươi, chuyện tới thời điểm then chốt, nhất định phải để ý, các ngươi chính là để ý như vậy?"