Chương 18

Người uống thuốc bổ sung canxi đều là trẻ em hoặc người già, cậu đang ở độ tuổi hai mươi làm sao có thể uống canxi được? Chu Kỳ Lân không uống. Mệt mỏi vì bị chú Đặng truy đuổi, cậu nhét thẳng hai viên canxi vào miệng chú Đặng: “Chú ơi, chú đã già rồi, chú còn cần bổ sung canxi hơn tôi.”

Cậu trêu chọc ông, trong miệng ông có viên canxi, không thể nhổ ra được:"Chú đừng lãng phí, đừng nhổ nó ra!"

Kế hoạch nhỏ của Chu Kỳ Lân đã thành công mỹ mãn, sau đó cậu chống nạng bỏ chạy như gió, để ông khong thể đuổi kịp.

Chu Kỳ Lân lững thững đi vào phòng bếp, nơi cậu vừa ăn trưa xong để thu dọn đồ đạc. Người giúp việc đều đã nghỉ trưa nên trong bếp cũng vắng tanh. Chu Kỳ Lân xem qua các món ăn chuẩn bị cho buổi tối, lựa chọn vài món, lấy nguyên liệu ra cắt rửa, cậu làm gọn hết tất cả những việc đơn giản, Còn những công việc cần có sự tinh tế như cắt thịt, lột vỏ tôm, không phù hợp với người chỉ sử dụng được một tay.

Chu Kỳ Lân chậm rãi uống một hớp dâu tây và đặt cốc xuống tiếp tục làm việc.

Cậu gãy chân chạy ra sân loay hoay nhổ cỏ, nhổ xong lại lấy một chiếc kéo nhỏ đi tỉa cành, cậu học từ người làm vườn nên cũng có thể miễn cưỡng tỉa tỉa đàng hoàng.

Sau khi thu dọn xong bên ngoài, Chu Kỳ Lân lại vào nhà lấy giẻ lau, cậu lau bàn và bình hoa, lau bàn trà TV, đồng thời quét sàn nhà.

Khi những người giúp việc quay lại sau giờ nghỉ trưa, Chu Kỳ Lân cũng đã lau dọn xong, cậu vứt giẻ lau đi và hét lên:"Mọi người lại đây chơi với tôi! Nếu mọi người không chơi với tôi, tôi sẽ rất chán!"

Những người giúp việc trong nhà vừa nghe cậu nói xong, ai cũng sợ hãi, trốn chạy tứ phía. Tuần này cậu chủ lên trời xuống đất, trèo cây lội hồ, khiến mọi người đều đổ mồ hôi hột. Người làm trong nhà muốn kiếm cớ bận việc để trốn đi. Nhưng không, dưới bếp đã được cậu sắp xếp, thức ăn cậu cũng chuẩn bị xong. Ngoài vườn, cây đã được cắt tỉa, hoa cũng đã được cậu dọn sạch cỏ. Sàn nhà được lau chùi sạch sẽ. Cậu chủ buồn chán đến mức làm xong hết việc của mọi người. Thật sự không còn lý do nào để từ chối chơi cùng cậu.

Chu Kỳ Lân lấy một hộp cờ ra chơi, người thua phải dán một miếng dán lên mặt.

Mọi người lần lượt đấu với cậu, một bên có hơn chục người, còn một bên chỉ có Chu Kỳ Lân, lấy một chọi mười, cuối cùng người được chơi nhiều nhất là cậu, người thua bị dán giấy trên mặt nhiều nhất cũng là cậu. Mặt cậu bây giờ có bảy tám tờ giấy. Trông rất thú vị.

Chu Kỳ Lân chơi không lại bọn họ, nên chụp một bức ảnh, với khuôn mặt dán đầy giấy ghi chú và gửi cho Chu Nhạc Trạm, kèm theo lời nhắn: "Chu Nhạc Trạm, quay về đánh bại bọn họ giúp em! "

Chu Kỳ Lân bị thua hết lần này đến lần khác, có nản chí nhưng càng khıêυ khí©h tính hiếu thắng của cậu hơn. Cậu ném di động sang một bên và bắt đầu chơi trò khác.

Lần này cậu chơi cờ với bọn họ.

Chu Kỳ Lân đang bày bàn cờ, nhìn thấy người ngồi đối diện qua tờ giấy rồi tò mò hỏi: “Này, vừa rồi cậu không đi chơi với anh trai tôi sao?”

Thập Thất nói: "Đúng vậy, anh Trạm bảo tôi trở về, từ nay về sau tôi sẽ phụ trách chiếu cố nhị thiếu gia."

Anh trai cậu cho là, chân tay cậu đi lại rất khó khăn, nên phái người tới chăm sóc: "Tôi không sao, không cần người chăm sóc."

Nhưng nghĩ nghĩ thì không đúng, cậu đã tàn phế gần nửa tháng rồi, sao bây giờ lại nói muốn phái người đến chăm sóc? Chu Kỳ Lân đang thắc mắc thì nghe thấy Thất Thất ngượng ngùng nói: “Tiểu Tứ có thai.”

Chu Kỳ Lân chớp mắt, đầu óc bị đơ một phút, khi định thần lại liền kêu lên: “Cậu sắp làm cha à?”

"Tôi sắp được làm bố rồi!"