Chương 19

Thập Thất kém Chu Kỳ Lân bốn tuổi, là cô nhi, được Chu Nhạc Trạm nhận nuôi từ nhỏ. Tháng trước, Thập Thất đã cứu một cô gái trong vũ trường. Cô gái đó cũng là một đứa trẻ nhà nghèo, cha ruột của cô khi làm việc ở mỏ than gặp nạn, sau đó mẹ cô tái hôn, không ngờ cha dượng của cô lại là thú đội lốt người. Biết được bản thân gã không thể sinh con, nên trong lúc nóng giận đã đánh chết mẹ cô. Sâu lại cưỡиɠ ɧϊếp cô, rồi bán cô vào vũ trường làm gái mại da^ʍ.

Khi Thập Thất gặp Tiểu Tứ, cô đã ở trong nơi tối tăm đó một năm. Các nhà chứa của người da đen không coi gái mại da^ʍ như con người. Mỗi ngày, có khi tiếp nhận tới sáu khách. Nhà chứa đen được canh gác 24/24, cửa sổ kín, mỗi khi đón khách đều có người canh gác trong nhà, nên không có cơ hội trốn thoát.

Tháng trước, vũ trường được sửa sang lại, nồng nặc mùi formaldehyde khiến các cô gái trong đó không chịu nổi, nên phải đưa đến một khách sạn bên ngoài.

Tiểu Tứ nhân cơ hội nhảy ra khỏi cửa sổ trốn thoát, thì gặp Thập Thất đang đến làm việc gì đó.

Chân cô bị bong gân, chạy không được xa, nhanh chóng bị những người phía sau đuổi kịp. Cô biết lần này nếu bị bắt về, cô sẽ bị phu nhân đánh chết. Cô không còn lựa chọn nào khác nên đã khóc và cầu xin Tiểu Thất cứu mình.

Có một cô ả nhanh chóng đuổi đến, quất sợi roi ngựa vào người Tiểu Tứ, ngay lập tức da thịt cô liền bị xé toạc. Tiểu Tứ thân thể nhếch nhác, vết thương cũ mới, không có nơi nào trên người còn lành lặn.

Ngày hôm đó, Thập Thất đã mềm lòng và cứu cô.

Tại sao người cậu ta cứu một tháng trước lại có thai được hai tháng?

Ánh mắt Thập Thất kiên định nói: “Anh Trạm, đây là con của tôi.”

Người liếʍ máu từ mũi dao, chỉ nhìn thấy ngày hôm nay, sẽ không bao giờ nhìn thấy ngày mai, một nhóm người liều lĩnh sao có thể dám lập gia đình? Nhưng dù thế nào đi nữa, đây là cuộc sống, đã lâu rồi nhà họ Chu không chào đón sự xuất hiện của một cuộc sống mới.

Chu Nhạc Trạm chuyển giao công việc cho Thập Thất, phái cậu ta đến bên cạnh Chu Kỳ Lân: “Dù thế nào, cậu cũng sắp làm cha rồi, không nghĩ đến bản thân thì phải nghĩ đến đứa con trong bụng Tiểu Tư đúng không?”

Lúc trước, Thập Thất không sợ chết, nhưng bây giờ khác rồi, cậu ta đã có lý do để sống. Sắp có một đứa con hoàn toàn là của mình, cậu ta sẽ là một người cha tốt, sẽ dạy con đọc và cầm súng.

Chu Kỳ Lân đã từng gặp Tiểu Tư một lần. Khi Thập Thất cứu cô, cô bị thương khắp người, cô gầy gò nhỏ nhắn. Chu Kỳ Lan học y, muốn kiểm tra vết thương trên người cô, cô sợ đến mức trốn sau lưng Thập Thất, cô chỉ tin tưởng cậu ta. Sau đó, Thập Thất đem cô mang đi, giữ ở bên người, mãi đến lúc này hắn mới nghe tin Tiểu Tứ có thai.

Chu Kỳ Lân ngừng đánh cờ, rầm một tiếng đứng dậy, giấy trên mặt không dính chắc, có mấy mảnh rơi ra, thấy hơi vướng nên cậu xé hết xuống. Cậu chống nạng, đi qua đi lại trong phòng khách với vẻ mắt phấn khích.

Chu Kỳ Lân quay người, tới gần Thập Thất :“Này Thập Thất, đến lúc đó, cậu có thể để tôi làm cha đỡ đầu cho con cậu được không?”

Khi nghe cậu nhắc đến đứa bé, trên khuôn mặt lạnh nhạt suốt ngày của cậu ta rốt cuộc cũng nở nụ cười: "Được rồi, cảm ơn Nhị thiếu gia đã không chê tôi. Tôi rất vinh hạnh vì điều đó."

Cậu ngồi cạnh Thập Thất :“Con trai hay con gái?”

“Tôi vẫn chưa biết, phải đợi đến khi sinh con mới biết được.” Cậu ta lại nói: “Con trai con gái đều được.”

"Đương nhiên là con gái! Cậu xem, ngoại trừ đầu bếp, trong nhà chúng ta ,tất cả thành viên đều là đực, rất nhàm chán. Nếu sinh ra con gái, chúng ta sẽ nuôi nó như công chúa." Chu Kỳ Lân khao khát nói: "Mỗi ngày mặc quần áo đẹp. Tuần nào, bé cưng cũng mặc một chiếc váy nhỏ khác nhau, thắt bím tóc hai bên. Mọi người trong nhà đều là chú và anh trai của bé cưng. Khi con bé lớn lên, tôi xem ai dám bắt nạt con bé. Nếu ai to gan dám ức hϊếp, tôi sẽ cho bọn họ một dao, xong!"

“Nhưng nếu là con trai thì kỳ thực cũng không tệ.” Chu Kỳ Lân nói: “Nếu là con trai, tôi sẽ dạy nó trèo cây hái đào, trốn học và câu cá.”