Chương 17

Chu Kỳ Lân lướt qua web trên điện thoại: “Này, để em chỉ cho anh xem từ này có nghĩa là gì nhé.”

Chưa dứt lời, cậu đã cười: “Dưới này còn có một câu nữa! ‘Dược Phi Long’ cũng là một thành ngữ.”

Chu Nhạc Trạm vẫn bất động.

Chu Kỳ Lân tiếp tục xem, lẩm bẩm: "... À... Bảy lần một đêm."

Chu Kỳ Lân ý thức được: "Ừm, đây không phải thành ngữ, đây là nói về anh."

Chu Kỳ Lân nằm trong vòng tay của "Bảy lần một đêm" và không hề cảm thấy một chút nguy hiểm nào. Cho đến khi cậu chạm phải một vật gì đó cứng và nóng ở lòng bàn chân. Cậu sợ hãi đến mức lăn hai vòng trên giường, suýt nữa thì ngã xuống đất. Chu Nhạc Trạm vẫn nghiêm túc ngồi đó, không có ý định đứng dậy đỡ lấy cậu. Chu Kỳ Lân sợ hãi, cậu cầm cây nạng đặt trong góc, rồi vội vàng chạy ra

ngoài cửa.

Mẹ kiếp, Chu Nhạc Trạm là mãnh thú phải không? Khó vậy cũng được? Mông cậu vẫn còn đau! Dù thế nào đi nữa, chạy là thượng sách!

Chu Kỳ Lân chống nạng xuống lầu, nhảy nhót trong vườn, lúc sau quản gia đi ra gọi cậu vào dùng bữa.

“Ăn sáng hả, chú đặng?” Chu Kỳ Lân nói: “Chậc, người trẻ không ai ăn sáng đâu.”

Cuối cùng, chính là Chu Nhạc Trạm từ đằng sau túm lấy cổ áo cậu, xách cậu ngồi vào ghế trước bàn ăn. Chu Kỳ Lân có tính cách "Tục tĩu và quyền lực" nên phải ngoan ngoãn ăn trứng rán.

Sau bữa sáng, cậu sẽ theo người làm vườn đi dạo xung quanh hoặc chơi cầu lông với quản gia.

Chu Kỳ Lân bị buộc phải ở nhà, quản gia không hiểu tại sao cậu chủ mỗi lần bị gãy chân gãy tay đều phải chơi cầu lông. Cậu chủ chắc chắn đang bị thương, động tác không linh hoạt chút nào, cũng không bắt được bóng, mà bắt không được thì cũng không cần người khác nhặt bóng giúp. Chỉ cần xem cậu chơi cầu lông trong hai giờ. Chống gậy, nhặt bóng, nhưng điều này chỉ làm ông cảm thấy mệt giùm cho cậu chủ mà thôi.

Quản gia tuy cũng có chút lớn tuổi, nhưng thân hình của ông vẫn còn rất cường tráng và trong này không thể thiếu sự góp sức của Chu Kỳ Lân được.

Buổi trưa, các món ăn lần lượt được bày ra trong bếp, đợi cậu chơi xong là có thể ăn ngay.

Đến giờ ăn trưa.

Cả người quản gia ướt đãm đổ mồ hôi, ông hít một hơi dài, trong lòng thầm vui mừng: Cuối cùng cũng xong.

Chu Kỳ Lân vứt vợt lông vũ sang một bên, ngồi phịch xuống ghế sô pha, quản gia lấy một chiếc khăn trắng sạch sẽ nói: "Cậu chủ, lau mồ hôi đi, nghỉ một lát rồi chúng ta sẽ ăn."

"Tôi không ăn." Chu Kỳ Lân ngồi yên không nhúc nhích, chỉ xua tay nói: "Người trẻ như chúng tôi sao có thể ăn trưa đúng giờ được? Không ăn, không ăn."

Quản gia bối rối thở dài, ai có thể quản lý được cậu chủ đây?

Ngoại trừ……

Chu Nhạc Trạm lần này không có đi lại cưỡng ép cậu đi ăn, anh chỉ khoanh tay đứng đó, không hề tỏ ra tức giận hay ra vẻ uy hϊếp gì. Nhưng thấy anh như vậy, Chu Kỳ lân lại hoảng sợ, cậu ngoan ngoãn tự mình tới bàn ăn, ngồi xuống và ăn bữa trưa của mình.

Rồi luôn là, ăn, ngủ đúng giờ, cậu vẫn là một chàng trai trẻ, sao phải sống theo kiểu dưỡng sinh của người gia chứ? Chẳng phải người trẻ thường thức khuya, đau dạ dày, ăn thực phẩm rác, chán nản và muốn chết sao?

Chu Kỳ Lân cảm thấy mình rất khỏe mạnh.

Và để duy trì sức khỏe, cậu thậm chí còn tự làm cho mình một cốc dâu tây.

Buổi chiều, Chu Nhạc Trạm ra ngoài đi công tác, Chu Kỳ Lân bưng cốc giữ nhiệt đi dạo. Chú Đặng đưa cho cậu hai viên canxi, nói là thuốc bổ sung canxi, tốt cho xương.