Chương 9: Khẩu giao

An Lạc Hy ngồi gần, anh chỉ tay ý bảo cậu ngồi vào giữa hai chân mình, có ngu đến mức cũng biết việc tiếp theo xảy ra là gì. Cậu quỳ giữa hai chân dùng tay cởϊ qυầи lót còn lại của anh xuống.

Côn ŧᏂịŧ được sự giải thoát bật lên cao ngút, cậu sợ hãi, nó to hơn của cậu, lại còn dài.

"Nếu em đồng ý, tôi nhất định dùng nó yêu thương em" Cố Nam Lăng nhìn, tay vuốt tóc cậu lên xuống, cảm thán một câu trong lòng cơ thể cậu chỗ nào cũng mềm mại dễ chịu.

"Hông cần a~~" Lời nói xong, ngó thấy sắc mặt anh thay đổi trầm ngâm. Lạc Hy hít thở nặng nề cầm côn ŧᏂịŧ lên nói "Lần trướt chú giúp tôi, nên tôi giúp lại chú coi như huề"

"Tùy em" Anh không để tâm tới, bất quá chỉ là ...

Lạc Hy nuốt ngụm nước bọt bắt đầu liếʍ, hai tay cậu bao lấy không hết, trong lòng trên cả kinh sợ.

"Mở miệng to ra mυ"ŧ nó đi"

"Ưmm. ưm"

Với tốc độ này của cậu chắc anh sớm nổ tung mất, Cố Nam Lăng dùng tay bóp mặt nhỏ nhắn Lạc Hy, đôi môi hé mở trực tiếp đưa côn ŧᏂịŧ vào trong miệng cậu, quá sức tưởng tượng, cậu phản kháng muốn nhả ra nhưng anh dùng chân vây khống cậu lại, chân phải vắt trên gối chân trái chừa một chỗ trống nhỏ cho đầu cậu.

"Còn phản kháng?"

An Lạc Hy mắt ngân ngấn nước lắc lắc đầu làm cho nhanh và xong, trong miệng toàn hương vị nam tính lan tràn, đầu lười khẽ cong lên liếʍ mυ"ŧ qυყ đầυ. Mùi vị khó chịu buồn nuôn sắp đến, cậu nhả ra khỏi miệng, dùng tay cầm phần góc côn ŧᏂịŧ, toàn lưỡi vét qua lại thấy nó lớn hơn một vòng lúc nãy.

"Chú~~"

Mèo nhỏ dưới thân kêu, lòng ngứa ngáy quan sát nhất cử nhất động, làm có hơi vụng về, nhưng cảm giác khác hẳn so với tự mình thủ da^ʍ. Côn ŧᏂịŧ vừa tới liền nhận được ấm nóng, khó kiềm lòng nổi muốn bắn.

"Làm tới khi tôi bắn"

Tới khi bắn? là khi nào? Lạc Hy hối hận việc mình đã làm, cố hết cách. Cậu di chuyển tay lên xuống, môi ở trên bú ʍúŧ qυყ đầυ. Nghe tiếng thở dốc của anh cậu ngước đầu lên liền trong lòng rạo rực, anh trán đổ mồ hôi rớt xuống gò má cậu rồi biến mất, ánh mắt sâu thẩm khát vọng nhìn cậu khó tả.

Làm chừng hơn 10 phút vẫn không thấy chú bắn, miệng mỏi nhừ, khớp hàm như muốn vỡ vụng rớt xuống, cậu phát hiện nãy giờ mình vẫn chưa đυ.ng tới tinh hoàn, tay run run đưa tới bóp nhẹ nghe thấy anh hít khí, biết thế cậu tiến lên bỏ qua côn ŧᏂịŧ, đưa hai viên bi lọt cả trong miệng, lưỡi liếʍ lên. Bộ lông vùиɠ ҡíиh rậm rạp chạm nhẹ, cả côn ŧᏂịŧ để trên khuôn mặt cậu, mũi ngửi được mùi nước bọt của cậu dính trên thân.

Cố Nam Lăng dùng lực nhẹ tách li cậu ra bộ phận phía dưới, đút lại côn ŧᏂịŧ vô miệng Lạc Hy bất ngờ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, phun thẳng đến cuốn họng, theo tự nhiên cậu nuốt vào, mùi vị tanh nồng, cậu to mắt, ông chú vẫn chưa xong, cảm nhận côn ŧᏂịŧ đi ra cậu vui mừng loại chuyện này cũng đã kết thúc, nhưng giây tiếp theo làm cậu đơ người, Cố Nam Lăng rút ra dư thừa bắn lên mặt cậu.

"Ah" Anh rên nhẹ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích góp bấy lâu nay được giải tỏa, phóng ra một lần hết.

"Khụ... khụ ...khụ...." Anh mặc quần đàng hoàng lên, lại ôm Lạc Hy ngồi trên người vuốt nhẹ lưng cho cậu bớt ho sặc sụi, tay còn lại chùi đi vết tinh vương trên mặt.

"Nuốt tinh không tốt, uống chút nước đi" Tay dài cầm ly nước ép cam còn dư trên bàn ban nãy cậu làm lúc chờ anh về đưa cho Lạc Hy.

"Ghét chú.. hicc" Cậu uống xong, nước mắt không tự chủ rới xuống, lăn dài trên gò má rồi xuống cổ.

"Xin lỗi em"

"Huhu... huhu"

"Là tôi sai"

"Huhu.... hicc hicc"

"Ngoan"

Càng nói cậu càng khóc nhiều hơn, cơ bản anh không biết làm sao đối với người trướt mặt khóc. Anh thấy vậy im lặng ôm cậu vào lòng. Áo vest vắt trên tay ghế, tay mò đến móc ra bao thuốc, bật lửa lên hút, anh nghiện thuốc lá không thể nào cai nổi, mỗi ngày điều hút hết hai bao thuốc, nó như một phần sống của anh.

Lạc Hy nghe mùi thuốc lá bên mũi mới chịu ngừng khóc.

"Ch..ú lại hút ... khụ... thuốc" Cậu không thích việc này, nhìn có vẻ ngầu nhưng cậu rất ghét thuốc lá, lần trướt chú hôn cậu miệng có mùi thuốc lá, về nhà đánh răng kĩ đến chảy máu.

Anh đủ biết cậu ho là việc gì, dập điếu thuốc còn hơn nữa xuống bàn. Bắt đầu nghiêm túc tra hỏi cậu.

"Vì sao?"

"Dạ?" Câu hỏi không chủ ngữ, vị ngữ làm sao cậu biết nó mang nghĩa gì? cậu hỏi ngược lại "Là sao ạ?"

"Em đến nhà tôi đợi tôi về xong lại bắt tôi đưa em về?"

"Mặc đồ như vậy đến quyến rũ tôi sao? hửm?"

Cố Nam Lăng hỏi tiện tay vỗ mông cậu rồi lên phía trướt, xoa ngực Lạc Hy cách lớp vải lụa. Cậu nắm tay anh bảo "Đừng mà hức". Cậu đã bảo dừng rồi mà người kia cứ bóp càng mạnh hơn.

"Ưmm..."

"Nhạy cảm thật" Anh chỉ mới vừa xoa xoa ngực thôi mà người cậu đã run nhè nhẹ. Cố ý trêu đùa thêm chút nữa rồi đưa cậu về nhà sau.

"Chú thích tôi hong?" Lạc Hy ánh mắt mong chờ câu trả lời như cậu mong muốn, anh trầm ngâm suy nghĩ.

"Một chút" Câu hỏi bất ngờ anh không biết phải trả lời như thế nào cho hợp lí, vốn dĩ, từ trướt đến nay chỉ duy nhất cậu cho anh cảm giác khác lạ này, đi làm có người chờ về, cơm nóng có sẵn để ăn, giống như một người vợ vậy, cuộc sống mà Cố Nam Lăng đã nghĩ qua. Dạo gần đây Lạc Hy cứ quanh quẩn trong tâm trí, anh nghĩ một lúc nào đó nói chuyện rõ ràng với cậu nhưng cậu không cho anh cơ hội nào. Bây giờ thì có thể nói ra rồi.

"Chú thích tôi thật?" Chỉ thấy người trướt mặt lười trả lời, gật đầu một cái.

"Em muốn yêu chú nhiều hơn" Này là đang tỏ tình? ngay cả lời xưng hô cũng thay đổi. Cố Nam Lăng không phải thần thánh xem lời vừa rồi nữa thật hay nữa giả.