Chương 8:

Được Trường An đưa về tận nhà, Cố Nam Lăng có thối quen nhìn đồng hồ, gần 12 giờ khuya, đi giải quyết rắc rối tốn thời gian kim cương của anh, đem theo cả vết thương về.

An Lạc Hy vẫn như cũ, đợi anh chở về. Cậu là người bắt đầu tất cả mọi chuyện ý định mê hoặc anh không lối thoát, nhưng lại là kẻ thua cuộc ngoài dự tính, dường như trong trái tim nhỏ bé có sự hiện diện của anh, quen dần mọi thứ kể cả mùi hương trên cơ thể đối phương.

Hôm nay chờ mãi thấy anh về muộn cậu sinh ra lo lắng.

Từ lúc qua đây luôn hé một bên cánh cửa cho anh đi vào dễ dàng, nhìn xuyên qua cánh cửa, phía xa thấp thoáng hình dáng con người quen thuộc, Lạc Hy chạy nhanh đến bên anh vẻ mặt hốt hoảng hỏi "Chú bị sao vậy? cả người toàn máu..."

"Vô nhà đi" Cố Nam Lăng thấy cậu chỉ mặt cái váy ngủ ngắn cũn cỡn, thời tiết trở mùa dễ cảm lạnh, vừa nãy vội quá cậu đi chân trần, anh nhíu mày.

"Chú... chú nói tôi nghe đi"

"Nói gì với em?"

An Lạc Hy lo lắng nên mới có bộ mặt này, hỏi anh mà trong lòng cậu tức nghẹn muốn đấm, lúc nào hỏi cũng ngắn giới hạn, trả lời cũng vậy.

"Chú ngồi đây đợi tôi đi lấy hộp y tế"

Lạc Hy kêu anh ngồi ghế còn cậu đi tìm đồ.

Hôm dọn nhà cho anh cậu để tạm hộp y tế trong gác tủ ở bếp, lấy có hơi vất vả, phải thẳng tay mới lấy tới, đúng lúc anh nhìn vô thấy cậu, vạt váy vì bị kéo lên theo động tác không che chắn đủ bờ mông tròn thấy cả qυầи ɭóŧ gen màu đen, Cố Nam Lăng yết hầu khô khan di chuyển lên xuống tác động lên vết thương, lại chảy máu. Đây không phải lần đầu tiên anh thấy cảnh này, nhìn đến lại tự làm khổ người anh em bên dưới.

Thêm nữa đàn ông ngoài 30 tuổi có xu hướng tìиɧ ɖu͙© xung mãn, anh rất muốn đè cậu ra thao không khép chân lại được, chỉ là suy nghĩ của một người bị cấm dục.

"Chú cởϊ áσ ra đi tôi mới giúp chú được"

Cố Nam Lăng nhìn cậu suy xét rồi cũng tự cởϊ áσ vest và áo sơ mi trên người xuống. Thân hình 8 múi cùng với hình xăm con báo ngay ngực trướt mắt làm Lạc Hy hít khí không thông, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh đối lập với cậu dáng vẻ nhu mỳ.

Cậu đưa tay cầm lấy khăn ấm mình chuẩn bị lao vết thương cho anh. Một người chăm chú xử lí, một người nhìn người kia đến khắc cốt ghi tâm, xung quanh hai người tĩnh lặng chỉ còn tiếng hít thở và tiếng xịt của chai thuốc khử trùng.

"A hết rồi?" Cậu lắc lắc chai thuốc khử trùng, quả thật như cậu nghĩ nó đã hết.

Cố Nam Lăng dựa sofa, hai tay tự nhiên mở lớn gác trên thành ghế không thấy cậu tác động nữa liền hỏi "Lại sao nữa?"

"Hết thuốc khử trùng rồi a"

Trả lời câu hỏi của người lớn cậu to gan nhích đến gần anh hơn. Ánh mắt nai con chăm chăm nhìn kĩ vết thương trên cổ. Cố Nam Lăng quan sát Lạc Hy, bất ngờ dưới cổ cảm nhận ươn ướt, cậu đang dùng nướt bọt liếʍ miệng vết thương để khử trùng. Anh nhăn mày, liếc xuống thấy đỉnh đầu cậu nhấp nhô, tưởng tượng đến cảnh cậu quỳ giữa chân khẩu giao, không chịu được sự tưởng tượng anh nuốt ngược nước bọt của mình trở lại.

"Xong rồi" Lạc Hy băng bó hai vết thương xong ngẩng đầu nhìn anh cười tươi như mùa xuân.

"Ưʍ.."

Chợt đến bàn tay to quàng qua sau luồn vào tóc cậu kéo đến môi anh hôn cuồng nhiệt.

Trong môi Lạc Hy thoang thoảng vị nho ngọt ngọt mà lúc nãy cậu ăn, cảm giác tăng thêm kí©h thí©ɧ, môi mỏng lại mềm. Càng hôn anh càng lấn tới, dùng tay còn lại bóp cầm bắt cậu há miệng.

"Mở miệng ra"

"Aa... ch..ú..."

Lạc Hy bỏ sức cựa quậy không thành, ngoan ngoãn mặt anh hôn, đầu lưỡi anh bắt đầu khám phá khoang miệng, cuốn lấy lưỡi non mềm trao đổi qua lại, dứt nụ hôn anh cắn nhẹ môi dưới của cậu, mắt thấy người trong lòng hôn xong bị sặc nước bọt, tay để trên đầu Lạc Hy dời xuống vỗ vỗ lưng.

Lạc Hy tối nay ăn bận táo bạo hơn, váy ngủ hở lưng có dây đan chéo cố định trên người không rớt xuống, làn da trên lưng cậu mát lạnh hoàn toàn trái ngược bàn tay ấm nóng kia.

"Có sao không?"

"Hông có" Mắt ngân ngấn nước e dè dòm anh, Cố Nam Lăng thở dài mặc kệ vết thương lôi cậu đặt trên đùi, ôm vào lòng, gụt đầu ở hõm vai hít hương thơm nhàn nhạt thảo mộc toát ra từ cơ thể cậu.

Lạc Hy khó chịu vì bị ôm quá chặt, mông vặn vẹo di chuyển thoát khỏi lại cảm nhật vật nhô lên trong quần anh, trong lòng cậu nhất thời sợ hãi, cậu chỉ muốn quyến rủ rồi tiêu tiền của anh chứ không muốn dùng cái kia đạt được mục đích.

"Hức.... hức.. hứ..c.."

Nước mắt không kìm được rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp, anh bối rối, con mèo nhỏ này sao lại khóc?

"Em... sao lại khóc?" Lần đầu tiên anh đối mặt với hoàn cảnh này không biết phải làm sao, hỏi cậu lí do.

"Phía dưới của chú"

Không để ý thì thôi, để ý tới thì khổ. Dươиɠ ѵậŧ thô to trướng đau trong qυầи ɭóŧ, anh nhíu mày làm Lạc Hy trong thấy sắt mặt tối sầm anh sợ hãi. Điều sợ hãi tiếp theo làm kinh động đến cậu hơn, anh bắt lấy tay cậu đưa đến vật cách quần.

"Giúp chú"

"Giúp như nào a~~"

Anh để cậu sang một bên đứng dậy bắt đầu cởi thắt lưng, kéo quần xuống một chút rồi ngồi lại ghế ngoắc cậu "Lại đây"

Cố Nam Lăng khó chịu thấy cậu thấp thỏm ngồi cách xa mình, anh như sắp nổ tung, rằng giọng lớn tiếng nói "Nhanh lên, tôi không đùa với em"