Chương 6:

Lúc vội vàng đi anh để chìa khóa cho cậu giữ cho nên mới có thể dễ dàng vào nhà. Căn nhà tối tăm, không có ai. Lạc Hy biết chắc anh vẫn chưa về, ngồi trên sofa đợi mãi, nhìn điện thoại mới chỉ 9 giờ tối, tiếp tục nghịch điện thoại ngủ quên trên ghế lúc nào không hay.

Cố Nam Lăng cầm áo vest tiến vào thang máy xuống gara láy xe về nhà.

Trên đường nghĩ tới Lạc Hy, một cậu trai anh không quá coi trọng, tâm tư càng không thể nói tới chỉ mới gặp, vì thấy có lỗi nên có lòng giúp đỡ. Dù sau cậu ấy cũng gần nhà, nhất thời nghĩ đến dáng vẻ nhỏ nhắn, nếu ôm chắc hẳn vỏn vẹn trong lòng.

Miên mang suy nghĩ cũng về đến nhà. Bên trong có ánh sáng khác hẳn lúc trướt. Âu phục có hơi không ngay ngắn vài nếp nhăn, thẳng chân vô nhà.

Đến phòng khách, hình ảnh trướt mắt có hơi khó nói. Anh nghĩ cậu đã trở về nhà, nhưng không ngờ đến vẫn còn ở chỗ này, đến xem xem Cố Nam Lăng trong lòng hỏa khí nhộn nhịp, Lạc Hy nằm sấp tay ôm gối ôm chặt chẽ, vì ôm gối váy ngủ có hơi nhếch lên cao, hiện ra đôi chân thẳng tấp, mông tròn hơi nhô, eo nhỏ hạ xuống, khuôn mặt lúc ngủ có chút ngoan hiền khác xa so với cơ thể quyến rũ.

Anh vẫn còn một chút lí trí của đàn ông chín chắn trưởng thành, đem áo khoác trên tay đắp cho cậu, che mũi đi tắm trướt rồi kêu cậu ấy dậy, đã tối muộn cũng nên bảo cậu về nhà.

Điều đầu tiên anh tắm xong bước xuống thấy cậu đã tỉnh, tay dụi dụi mắt buồn ngủ.

"Ôm... ôm" Lạc Hy nhìn anh giơ hai tay lên hướng anh khẽ nũng nịu kêu.

Cố Nam Lăng hết cách, hai tay rắn chắc luồn qua nách nhấc bổng cậu lên, vì bất ngờ được nhấc lên theo phản xạ tự nhiên Lạc Hy hai chân dài câu qua eo anh, tay ôm chặt cổ.

Ôm người vào trong lòng ngồi xuống ghế, anh nhìn cậu hỏi.

"Sao chưa về nhà?"

"Đợi anh" Lạc Hy bình tĩnh trả lời, cậu không để mất cơ hội được nói chuyện với anh lần nào nữa, nhất định phải hỏi được tên tuổi, nghề nghiệp mới chịu.

"Ừm"

Không gian bỗng chốc trở nên im lặng đáng sợ, anh không biết nói gì cứ vẫn mặc kệ cậu ngồi trên người. Trong tình huống này cậu mở lời trướt thì hơn để duy trì cuộc nói chuyện lâu dài.

"Anh tên gì? đến giờ tôi vẫn chưa biết tên anh" Lạc Hy nhìn thẳng mắt anh giọng nhẹ nhàng hỏi.

"Cố Nam Lăng"

Cái tên này cậu đã nghe qua trên tivi, vốn dĩ cậu rất ít xem thời sự, mà ba cậu xem mỗi ngày nên cậu có nghe qua loa. Lạc Hy áp dụng 5 năm đọc tiểu thuyết của mình, lúc này không nên hỏi anh có phải là chủ tịch hay không mà giả vờ như không biết.

"Tôi là An Lạc Hy, tôi 20 tuổi đang học đại học, còn anh?" Như một phép lịch sự tối thiểu khi giao tiếp, phải giới thiệu bản thân rõ ràng cho người khác biết trướt.

"Gọi chú đi" Anh nhìn lại cậu trai trướt mặt nói ra, tay châm điếu thuốc hút.

"Tại sao gọi chú? anh nhìn như mới 25 tuổi mà" Lạc Hy kinh ngạc mắt hạnh nhân tròn lên trông thấy rõ.

"Tôi 33, lớn hơn em một con giáp" anh nghiêng đầu sang trái thở hơi khói thuốc.

Vì lớn hơn cách xưng hô cũng thay đổi theo, thực tế như cậu nhìn anh bị đẹp lão, cuốn hút nét đẹp 33 tuổi vẫn đẹp trai như mấy chú phim Hàn Quốc không kém. mắt phượng mày ngài vần trán cao, mũi thẳng như đỉnh everest, môi mỏng làm tổng thể khuôn mặt hài hòa.

"Chú...." Lạc Hy có hơi ấp úng gọi Cố Nam Lăng.

"Sao?" Lại một hơi khói thuốc phả ra, mắt nhìn cậu, thừa cơ hội cậu buông đề phòng, tay chăm chỉ làm việc ăn đậu hủ trên cơ thể cậu, xúc cảm mềm mại, càng sờ càng thích.

"Chú kết hôn chưa?" Con người trướt mắt là không thích nói chuyện với cậu hay nói ít đây, lần nào cũng trả lời ngắn gọn, làm trong lòng cậu có hơi mất kiên nhẫn.

"Nhìn xem vợ tôi có đây không?" Anh hơi ngạc nhiên vì cậu hỏi điều này, nhưng vẫn tiếp tục xem thu phản ứng cậu trong mắt.

"Hông có" Lạc Hy giả vờ nhìn xung quanh sau lại nhìn anh trả lời.

Không thấy anh trả lời, cậu đang lo sợ thì bên dưới cảm nhận có vật nóng cạ vào qυầи ɭóŧ.

"Chú~~" Cậu nhõng nhẽo mắt rưng rưng gọi anh.

Cố Nam Lăng chửi thầm trong lòng, nhìn phản ứng bây giờ của người trướt mắt giống như cầu anh yêu thương không ngừng, cậu nhỏ bên dưới lại trướng lớn một vòng.

"Ngồi im" Anh nhịn không được bắt đầu đưa tay vào váy ngủ của cậu mân mê.

"Shitt mặc đồ như vậy đến nhà cho tôi thao hả?" Cố Nam Lăng đánh mạnh lên mông cậu, in hằng dấu tay, giọng trầm trầm nói lời đỏ mặt.

"Hông có mà hic ... chú dừng lại" Đúng như kế hoạc cậu vạch ra chỉ đợi con mồi, Lạc Hy tự nghĩ mình quá xuất sắc tiếp tục diễn.

Anh chẳng để tâm mấy lời nói của cậu, trực tiếp kéo qυầи ɭóŧ cậu xuống, tay thô to đem dươиɠ ѵậŧ hồng nhạt Lạc Hy chà xát trong tay.

"Ưmm... chú~~~" Lần đầu tiên có người làm chuyện này với cậu, hết sức mẫn cảm rùng mình một cái ngã nhào vào lòng Cố Nam Lăng, mặc anh quấy rối, đem người ôm trong lòng vuốt ve.

Cố Nam Lăng hút nhanh điếu thuốc phả hết hơi khói rồi hôn môi cậu, cảm nhận của anh rõ ràng, đôi môi Lạc Hy mềm mỏng, hôn càng sâu mật ngọt trong miệng càng nhiều, không dừng lại chỗ đó anh bắt lấy gáy cậu đè xuống hôn sâu hơn, môi lưỡi quấn quýt giao triền tạo ra tiếng vang chậc chậc trong phòng khách ái muội.

"Ưmm... ưm ha~~"

Cậu hết hơi không hôn được nữa, cánh tay non mịn thon thả đập đập vào lòng Cố Nam Lăng, anh mới chịu buông tha cho cậu, lúc dừng còn có sợi chỉ bạc kéo từ môi cậu sang môi anh dâʍ đãиɠ vô cùng. Lạc Hy ngại ngùng vùi mặt vào cổ anh.

Anh cười một tiếng, tay rảnh rổi di chuyển xuống bên dưới.

"Có cả nữ huyệt sao? Thật dâʍ đãиɠ"

Ánh mắt anh tối sầm bắt đầu giảo hoạt nơi mẫn cảm của cậu, ngón tay dài đâm vô hoa huyệt khai phá cùng thời điểm cậu rêи ɾỉ vài tiếng vô tai anh như mật ngọt, một liều thuốc kí©ɧ ŧìиɧ cực mạnh.

Cảm thấy chưa đủ anh cho thêm hai ngón tay vào bên trong rút ra đâm vào, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, anh đem dâʍ ŧᏂủy̠ bôi lên côn ŧᏂịŧ hồng nhạt đáng yêu của cậu di chuyển lên xuống.

" A aaa... a sắp bắn a" Lạc Hy kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, miệng a a rêи ɾỉ.

Thấy cậu sắp đạt cao trào liền một tay nâng đầu cậu hôn môi, một tay tiếp tục di chuyển cho cậu, kí©h thí©ɧ gấp đôi, dươиɠ ѵậŧ đáng yêu của cậu bắn lượng nhỏ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên quần áo anh.

"Ahh~~"

"Tiếp không?" Nghe cậu rên a a anh cũng nhịn không được nữa rồi, một chút ý thức bản thân đang làm ra hành động gì hỏi cậu có muốn không.

Cậu lắc đầu, nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn anh, chuyện này chưa phải lúc thích hợp, anh cũng không ép. Còn có trời đã tối đen cậu cần phải về nhà. Anh ôn nhu đem qυầи ɭóŧ mặt lại cho người cậu.

An Lạc Hy ngại ngùng nói cảm ơn đứng dậy khỏi người anh, không ngờ vì gập chân ngồi trên người anh quá lâu mà bủn rủn trụ không được sắp ngã, may mắn có anh đỡ eo cậu, nói lời lưu manh.

"Eo nhỏ lại còn mềm"

"Chú đưa tôi về đi" Lạc Hy bám vào anh, lại nhõng nhẽo.

Cố Nam Lăng bế kiểu công chúa đưa cậu về nhà, không quan tâm trên quần áo còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ của Lạc Hy.

Đến trướt nhà cậu, thay cho lời cảm ơn Lạc Hy câu cổ anh, nhón chân hôn lên môi người đối diện. Anh lấy lại chủ động một tay ôm eo một tay bóp mông cậu. xúc cảm trên tay vô cùng tốt, cậu khó thở đẩy anh ra nói lời tạm biệt.

"Chào chú mai gặp lại sau nha" Nói xong hôn gió anh một phát đống cửa chạy vào nhà, để anh đứng nhìn bóng lưng cậu qua cánh cổng.