Chương 5

5,

Hơn 11h, Miểu Miểu gửi tin nhắn cho tôi.

Nó nói với tôi: “Tao không hỏi được.”

Tôi hỏi ngược lại: “Chú mày bảo sao?”

Miểu Miểu: “Chú tao bảo trẻ con không được hỏi chuyện người lớn.”

“...”

Đây đúng là lời Thẩm Tu nói được.

Xem ra tôi phải đích thân lâm trận.

Thế là sáng hôm sau, tôi pha cafe mang đến cho Thẩm Tu, lúc đó anh ấy không có ở văn phòng, tôi ngồi đợi anh một lúc.

Tầm 5 phút sau, anh bước vào.

“Chào buổi sáng, tổng giám đốc.” Tôi nở một nụ cười.

“Chào buổi sáng.” Thẩm Tu ngồi xuống bắt đầu làm việc.

Thấy tôi chưa ra ngoài, anh ngẩng đầu nhìn tôi: “Còn có chuyện gì sao?”

Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn hỏi, chuyện gặp mặt giữa hai gia đình sắp xếp như thế nào?”

Thẩm Tu nghiêm túc đặt tập tài liệu xuống: “Anh sẽ sắp xếp, hỏi xem chú dì khi nào có thời gian?”

“Thứ bảy hoặc chủ nhật.”

Thẩm Tu gật đầu, “Được, vậy thì chủ nhật tuần này đi.”

“OK.”

Tôi vẫn chưa đi, thăm dò hỏi: “Em nên biểu hiện thế nào? Lần trước anh có hài lòng không?”

Thẩm Tu nhìn tôi: “Doãn Lê, em không cần phải thế nào cả, làm chính mình là được rồi.”

Anh có ý gì?

Có nghĩa là dù sao cũng là giả, tôi thế nào cũng được?

Tôi không thể hiểu nổi anh.

Xem ra đích thân lâm trận cũng không thăm dò được anh.

Thẩm Tu lại lên tiếng: “Em rất tốt.”

Tim tôi khẽ run lên, “Ý anh là, em… rất tốt?”

“Đương nhiên.” Anh khẳng định, giống như đó là điều hiển nhiên.

Thì ra hình tượng của tôi trong lòng anh lại tốt như vậy.

“Em hiểu rồi, tổng giám đốc!” Tôi mỉm cười gật đầu rồi đi ra.

Yes!

Tôi cảm thấy mình sắp tán được Thẩm Tu rồi.



Khi tôi nói với bố mẹ về cuộc gặp gỡ này, họ đều rất ngạc nhiên.

Nhất là mẹ tôi.

Bà ấy nói: “Mẹ tưởng con phải độc thân đến cuối đời.”

Tôi tròn mắt, “Sao mẹ lại nghĩ thế? Vậy sao mẹ không giục con tìm đối tượng?”

“Sao phải giục con?” Mẹ tôi liếc tôi một cái, “Con muốn ;làm gì thì làm, đó là cuộc đời của con, mẹ cũng không thể sống hộ con, con muốn làm thế nào là quyền của con.”

Bố mẹ tôi rất tốt.

“Thẩm Tu, ông chủ của con sao?” Bố tôi trầm tư một lúc, nhìn về phía mẹ tôi, “Chênh lệch giữa hai nhà chúng ta có quá lớn không?”

Mẹ tôi bình tĩnh nói, “Tôi hiểu ý ông, nhưng nhà chúng ta cũng không tệ, hơn nữa con bé Tiểu Lê xuất sắc như vậy, Thẩm Tu thích nó cũng là chuyện thường, ông không cần lo đâu…”

Bố tôi lại cau mày, “Con gái chúng ta tất nhiên là rất xuất sắc, nhưng tôi cũng không tán thành Tiểu Lê bước vào gia tộc lớn như vậy, vũng nước này quá sâu.”

Sau đó ba lại nói với tôi: “Nhưng nếu con gái đã quyết định, bố ủng hộ con. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, bố mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc của con.”

Thật ra bọn họ nghĩ hơi xa rồi, tôi còn chưa tán được Thẩm Tu.

Sau khi về phòng, tôi nhắn tin cho Miểu Miểu: “Chú hai của cậu có điểm yếu nào không?”

Miểu Miểu gửi 6 gạch đầu dòng viết 6 điểm.

Sau đó gửi thêm một tin nhắn thoại: “Mày đáng sợ ghê, định giở trò gì thế?”

“Tao đang xem xét xem làm thế nào mới tán được chú mày.”

Miểu Miểu gọi video cho tôi.

Tôi vừa nghe máy đã nghe được tiếng cười lớn của nó.

“Tự nhiên tao nhớ tới một chuyện, tao nói mày nghe, chú hai tao độc thân từ trước tới giờ, mày nghĩ một người đàn ông độc thân hơn ba mươi năm sẽ có điểm yếu gì?”

Nó lúc nào cũng giàu trí tưởng tượng, còn hay vòng vo như vậy, tôi không hiểu ý nó là gì.

Miểu Miểu ho nhẹ: “Bạn trai tao muốn ngủ cùng tao, mấy ngày lại đòi một lần. Mày nghĩ xem chú tao nhịn hơn ba mươi năm thì có nhịn được không?”

Tôi hiểu ra, “Ý mày là tao lên giường với chú hai mày, đúng không?”

Miểu Miểu nháy mắt, “Mày hiểu ý tao mà.”