Chương 24: Xin Chú… Đừng Dừng Lại… (18+)

Hạ Minh Hạo kinh ngạc nhìn dòng nước suối xối xả tuôn ra theo động tác tay của hắn. Hình ảnh hương diễm đó càng kí©h thí©ɧ hắn đến phát điên. Hạ Minh Hạo không còn nghĩ được điều gì nữa, cũng không còn muốn trêu chọc Ninh Vịnh Nghi, hắn vùi đầu vào hoa huyệt thơm mềm đang nở rộ và ẩm ướt kia, dùng chiếc lưỡi ấm nóng như con rắn nhỏ trường qua khe suối, vồ vập cô như dã thú vồ mồi. Hạ Minh Hạo với tay lên trên, nhào nặn hai bánh bao, bên dưới vừa hôn, vừa cắи ʍút̼ mãnh liệt. Hắn vùi mặt vào giữa hai chân Ninh Vịnh Nghi, nói đứt quãng:

“Nghi Nghi, cho tôi… cho tôi…”

Ninh Vịnh Nghi nức nở, bên tai là tiếng thở dốc của người đàn ông, bên dưới lại là vật cứng thô to đang không ngừng chà xát hai bên đùi. Thuốc kí©h thí©ɧ khiến cô mất đi lý trí, chỉ biết ôm ghì lưng hắn, tận hưởng kɧoáı ©ảʍ điên cuồng. Cô dang rộng hai chân, câu lên hông hắn, chuẩn bị cho đợt tiến nhập mà cô mong đợi đến sắp khóc.

Hạ Minh Hạo không chần chừ thêm, liền đem vật cứng to lớn kinh người kia tiến vào bên trong cơ thể Ninh Vịnh Nghi. Ninh Vịnh Nghi la lên một tiếng thất thanh, nước mắt giàn giụa.

“Đau sao?”

Hạ Minh Hạo hoảng hốt, vội rút phân thân ra. Bên dưới ga giường trắng muốt lập tức xuất hiện một vài giọt máu đỏ. Đột nhiên, Hạ Minh Hạo cảm thấy vừa mừng lại vừa xót, phân thân hắn cương cứng đang kêu gào được thỏa mãn, song hắn lại chần chừ vì không nỡ làm tổn thương cô nhóc đang ôm ngực khóc thút thít bên dưới thân mình.

“Tôi xin lỗi, Nghi Nghi ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm đau em…”

Hạ Minh Hạo cũng không ngờ bản thân mình có thể dịu dàng đến thế. Một kẻ mệnh danh là hung thần như hắn cũng có lúc muốn dùng hết sự trìu mến và ấm áp của bản thân để che chở cho một người khác.

Thế nhưng lúc này, đột nhiên Ninh Vịnh Nghi lại câu chân lên. Cả người cô đỏ ứng, bên dưới mặc dù đau đớn vô cùng nhưng vẫn co rút không ngơi nghỉ. Dược lực của thuốc quá mạnh, Ninh Vịnh Nghi không nhịn được mà khóc nấc lên.

“Chú Hạ… xin chú… chỗ đó… ngứa lắm! Xin chú… đừng dừng lại…”

Nói hết câu này, Ninh Vịnh Nghi cũng đã xấu hổ đến mức muốn che mặt. Song, dục hỏa thôi thúc, cô lại theo bản năng mà đưa tay kéo lấy hông Hạ Minh Hạo như khát cầu hắn nhanh chóng đâm xuyên vào cơ thể cô.

Động tác này khiến Hạ Minh Hạo thực sự không chịu được nữa. Lúc này, ý nghĩ sợ làm đau Ninh Vịnh Nghi đã bị hắn vứt lên chín tầng mây. Hạ Minh Hạo cúi người hôn lên mắt Ninh Vịnh Nghi, xoa xoa đầu cô như đang an ủi, sau đó bên dưới hắn từ từ tiến vào sâu bên trong cơ thể Ninh Vịnh Nghi, sâu đến nỗi không còn nhìn thấy vật cứng nữa.

“A… Sâu quá…”



Ninh Vịnh Nghi la lên, cơn đau khiến cô một lần nữa trào nước mắt, vách thịt vô thức kẹp chặt lại. Sự ấm nóng và chặt chẽ bao quanh phân thân khiến Hạ Minh Hạo suýt chút nữa đã không giữ được mình. Hắn không vội cử động nhanh, mà từ từ tiến xuất, để Ninh Vịnh Nghi làm quen với kích thức kinh người kia.

Một lát sau, cơ mặt Ninh Vịnh Nghi giãn ra, bên dưới cũng bắt đầu co rút nhiều hơn. Hạ Minh Hạo biết cô đã sẵn sàng. Hắn chống tay xuống giường, hơi áp xuống bên dưới khiến Ninh Vịnh Nghi phải dang rộng chân hơn.

Tốc độ cử động thắt lưng của Hạ Minh Hạo tăng dần, tiếng rên rĩ đứt quãng của Ninh Vịnh Nghi cũng mỗi lúc một lớn.

“A… chú… A… nhanh… nhanh chút…”

Ninh Vịnh Nghi không kiêng dè, trực tiếp đòi hỏi Hạ Minh Hạo. Hạ Minh Hạo mỉm cười trìu mến, đối với đòi hỏi của nhóc con bên dưới càng lúc càng muốn đáp ứng tất cả.

“Được, Nghi Nghi, cho em.”

Nói rồi, Hạ Minh Hạo bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, dập liên hồi vào hoa huyệt đang sưng đỏ vì kí©h thí©ɧ. Kɧoáı ©ảʍ bắt đầu kéo đến đánh úp Ninh Vịnh Nghi khiến hai mắt cô mờ đi, bên dưới co giật liên tục.

“Nghi Nghi, chặt quá, thật thoải mái.”

Hạ Minh Hạo vừa nhấp liên hồi vừa rên lên mấy tiếng. Khắp căn phòng lúc này là âm thanh khi hai cơ thể trần trụi hòa làm một, cùng tiếng rêи ɾỉ nức nở, nũng nịu của Ninh Vịnh Nghi và tiếng thở dốc đầy thỏa mãn của Hạ Minh Hạo. Hơi thở mang theo mùi nam tính nồng đậm kí©h thí©ɧ mọi giác quan của Ninh Vịnh Nghi.

Đột nhiên phần cơ thể bên dưới của Ninh Vịnh Nghi cảm nhận được một luồng điện xẹt qua, khiến thắt lưng cô co giật liên hồi. Cảm giác đê mê tê dại gấp mấy lần ban nãy đột ngột đánh úp, khiến cô quíu cả hai chân, bên dưới gắt gao kẹp chặt phân thân của Hạ Minh Hạo.

“Chú Hạ… A… sướиɠ…”

Ninh Vịnh Nghi không nhịn được mà la lên, Hạ Minh Hạo nghe âm thanh kia, dập càng lúc càng nhanh và mạnh. Quả nhiên, chưa đầy năm giây sau, dòng nước trong vắt một lần nữa xối xả bắn ra, ướt cả bụng dưới của Hạ Minh Hạo. Hắn cũng không kìm được, nhanh chóng phi nước đại rồi phóng thích bên trong cơ thể cô.

Ninh Vịnh Nghi co giật một hồi, hai mắt mờ đi, đờ đẫn nhìn vào không gian trước mặt mình, đầu óc trống rỗng.