Chương 23: Xin Tôi Điều Gì? (18+)

Cảnh tượng trước mặt khiến cả người Ninh Vịnh Nghi như có kiến bò, hai chân cô tự động mở rộng ra thêm, để Hạ Minh Hạo thuận tay vuốt ve hạt đậu nhỏ bên dưới. Ninh Vịnh Nghi thở dốc, kí©h thí©ɧ khiến cô không chịu được, mật dịch tiết ra mỗi lúc một nhiều.

"Ưm… chú Hạ… đừng…"

Ninh Vịnh Nghi không kìm được mà rên lên. Hạ Minh Hạo cúi người, tiếp tục hôn Ninh Vịnh Nghi, môi lưỡi quấn quít lấy nhau, đồng thời dừng lại động tác trên tay mình. Nhìn cô ý loạn tình mê, hắn suýt chút thì không nhịn được bắn ra, như vậy sẽ không vui nữa. Hắn ôm ghì Ninh Vịnh Nghi, hít hà hương thơm trên cơ thể cô, tay và miệng không ngừng trêu chọc hai bánh bao trước ngực khiến cô thở hổn hển.

“A… Chú Hạ, chỗ đó…”

Bị bàn tay to lớn kí©h thí©ɧ, đầu ngực Ninh Vịnh Nghi truyền đến cảm giác ngứa ngáy nhưng thoải mái kỳ lạ. Cô ưỡn người vô thức đón lấy cái miệng đang há to của Hạ Minh Hạo. Hắn cắи ʍút̼ một bên nhũ hoa hồng hào, mê đắm nhìn dáng vẻ bị tìиɧ ɖu͙© làm mất lý trí của Ninh Vịnh Nghi.

“Vịnh Nghi, em thật quyến rũ.”

Hạ Minh Hạo gấp gáp đặt tay Ninh Vịnh Nghi lên hạ bộ mình. Khoảnh khắc cô chạm lấy thứ khổng lồ đang nổi gân vằn vện kia, hắn thực sự suýt chút nữa thì không kìm được. Hạ Minh Hạo thấy cách này không ổn, liền buông tay Ninh Vịnh Nghi rồi dùng hạ thân của mình chà xát vào khe suối giữa hai chân cô, khiến kɧoáı ©ảʍ ập tới đánh bay lí trí của cô.

Ninh Vịnh Nghi dang chân rộng hơn, đồng thời vặn vẹo eo mình. Động tác của Hạ Minh Hạo nhanh một chút, khiến bên dưới Ninh Vịnh Nghi càng tiết nhiều mật dịch. Động nhỏ co rút liên hồi như đang thèm khát thứ cứng rắn cọ qua cọ lại ở cửa động kia.

“Chú Hạ… xin… xin chú…”

Ninh Vịnh Nghi mất lý trí, mở miệng cầu xin, nhưng phút chốc lại khựng lại, hai mắt đỏ hoe lên. Cô xấu hổ cùng cực, cô biết bản thân mình đang dang chân mời gọi gã đàn ông tàn bạo kia xâm nhập vào bên trong cô, nhưng sự ngứa ngáy và khao khát thôi thúc cô, khiến cô không tự chủ được.

Nhìn Ninh Vịnh Nghi chật vật, Hạ Minh Hạo vừa thương lại vừa muốn chà đạp cô. Hạ Minh Hạo nhếch miệng cười, ghé vào tai Ninh Vịnh Nghi hỏi:

“Sao? Xin tôi điều gì? Em nói rõ ra xem nào.”



Lời nói mang theo sự trêu chọc rõ ràng, động tác của Hạ Minh Hạo lúc chậm lúc nhanh, khiến Ninh Vịnh Nghi ngứa đến phát điên. Cô đưa tay xuống dưới, định vuốt ve an ủi hoa huyệt của chính mình một chút, nhưng lại bị Hạ Minh Hạo chặn lại. Ninh Vịnh Nghi bức bối đến sắp khóc.

Đúng lúc này, Hạ Minh Hạo liền ngừng, không trêu chọc cô nữa. Ninh Vịnh Nghi sửng sốt đến mức phát khóc, hắn khiến cô khổ sở thèm muốn sau đó lại bỏ mặc cô. Hoa huyệt của Ninh Vịnh Nghi co rút dữ dội, dịch thủy chảy mỗi lúc một nhiều.

“Không nói làm sao tôi biết mà chiều em?” Hạ Minh Hạo cười cười, tự cầm phân thân mình tuốt lên tuốt xuống.

Hạ Minh Hạo chưa từng ngủ với đàn bà, nhưng hắn xem không ít phim người lớn, tự học hỏi rất nhiều. Hắn biết tự thỏa mãn hắn, cũng biết cách thỏa mãn phụ nữ về mặt lý thuyết. Song, đối diện với Ninh Vịnh Nghi non mềm và thơ ngây đang ý loạn tình mê, hắn vẫn sợ bản thân mình mất khống chế.

Nghe nói đàn ông lần đầu đều khó qua được hai phút. Chỉ cần nghĩ đến điểm này thôi, Hạ Minh Hạo cũng cảm thấy xấu hổ rồi.

Lúc này, Ninh Vịnh Nghi đã nhịn không được mà cho tay xuống dưới, muốn đưa ngón tay nhỏ nhắn vào hoa huyệt đang khép mở liên tục như muốn nuốt trọn lấy thứ gì đó. Hạ Minh Hạo nuốt nước bọt, hai mắt càng lúc càng tối sầm đi. Hắn nhanh chóng nắm lấy tay Ninh Vịnh Nghi, nói nhỏ với cô:

“Nghi Nghi, không được nghịch! Trừ khi em nói muốn tôi, tôi sẽ giúp em!”

Ninh Vịnh Nghi thút thít, cảm giác chính mình bị khi dễ nhưng cơn dục hỏa kia như muốn thiêu đốt cả người cô. Hạ Minh Hạo thấy cô cắn răng, bướng bỉnh không lên tiếng, liền nảy ra ý xấu.

Hắn dùng ngón tay thô to chà xát khe suối, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Một ngón, hai ngón rồi ba ngón liên tục chà xát bên ngoài, khiến hạt đậu nhỏ sưng đỏ lên. Ninh Vịnh Nghi nức nở không thôi, hai chân vừa muốn dang lại vừa muốn khép, thắt lưng co giật liên hồi.

Hạ Minh Hạo nhếch miệng cười, sau đó cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa. Bên trên Ninh Vịnh Nghi, nhũ hoa bị kí©h thí©ɧ, bên dưới bị bàn tay to lớn không ngừng trêu chọc hạt đậu, cô gấp gáp đến phát điên. Hạ Minh Hạo không chịu buông tha Ninh Vịnh Nghi, dùng cả bàn tay chà xát liên tục trên hạt đậu nhỏ với tốc độ nhanh đến kinh ngạc.

“Chú… chú Hạ… đừng… đừng… dừng lại đi, không… em sắp… không! A!”

Ninh Vịnh Nghi nói chưa hết câu, kɧoáı ©ảʍ đã vội ập đến khiến cô giật nảy cả thắt lưng, toàn bộ hoa huyệt đỏ như sung huyết, khép mở liên hồi. Đáng xấu hổ nhất chính là lúc này, ga giường đã ướt đẫm.